Trang

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

[Pic] Buổi Offline Của Cộng Đoàn Tại CV Thống Nhất 29/5/2011 Part 2

Vì mình phải lo chương trình nên không chụp được nhiều bức ảnh đẹp nhưng topic này là những ảnh trong máy anh Thuận nên có rất nhiều ảnh đẹp của mọi người. Tất cả 2  máy ảnh chụp đc khoảng 550 bức chia đều cho 2 máy nên mình phải lọc ra 1 chút ko load lâu. :D

Mọi người xem từ dưới lên trên nhé. Get link ngược :(






Photobucket


Photobucket


Photobucket

[Pic] Buổi Offline Của Cộng Đoàn Tại CV Thống Nhất 29/5/2011 Part 1

Đây là bộ ảnh trong máy của mình (Hoàng Trọng Tưởng)

Các Bạn Xem Từ Dưới Lên Nha :)


Photobucket


Photobucket


Photobucket

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

[KNS] Bạn Tâm Linh Hơn Bạn Tưởng

Tác giả James Martin, dòng Tên

Bất toàn

Thập niên 1960, Peggy Lee hát: “Phải chăng có tất cả? Còn thập niên 1980, Bono hát: “Tôi vẫn không thấy những gì tôi tìm kiếm”. Bạn muốn có thêm cái gì đó nữa, đó có thể là dấu hiệu bạn muốn có sự hiện diện trọn vẹn của Thiên Chúa.

Biết ơn

Bạn có cảm thấy biết ơn về điều gì đó đơn giản, như nói chuyện với một người bạn hoặc một đêm đi chơi rất vui? Nhận biết những món quà đơn giản như vậy có thể giúp bạn nhận ra sự tốt lành của Thiên Chúa.

Khao khát

Đứng trên bãi biển nhìn hoàng hôn hoặc bế một đứa trẻ sơ sinh trên tay bạn có cảm nhận “sự nối kết” với điều gì đó ngoài chính mình? Những kinh nghiệm như vậy, trong thiên nhiên và trong cuộc sống, bạn có thể thấy khao khát Thiên Chúa - đó là cách Thiên Chúa thu hút chúng ta.

[TĐYT] Hãy Bám Chặt Vào Hi Vọng

Tôi đeo hai chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn bên tay trái tượng trưng cho lời giao ước tôi thực hiện với chồng tôi.
Chiếc nhẫn bên tay phải chỉ đơn giản là một chiếc nhẫn bạc được khắc chữ HOPE (hy vọng) phía trên.
Sau những trải nghiệm khó khăn trong cuộc sống, tôi mua chiếc nhẫn ấy để mỗi ngày nhắc tôi nhớ lời tuyên xưng tôi thực hiện với Chúa và với chính bản thân mình phải sống trong hy vọng cho dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Trước đó, tôi nghĩ HY VỌNG chỉ là một dạng cảm xúc. Giờ đây, tôi nhận ra rằng nó còn hơn như thế…
HY VỌNG không chỉ là một từ.
Nó là một trạng thái.

[KNS] Cách Cải Thiện Cuộc Sống Của Bạn

Bản thân
1. Đừng so sánh cuộc sống của bạn với người khác. Bạn không biết hết chuyến hành trình của cuộc đời họ.
2. Đừng có những suy nghĩ tiêu cực đối với những việc bạn không thể điều khiển được. Thay vào đó, hãy dành sức lực của bạn cho thời gian hiện tại một cách tích cực.
3. Đừng làm việc quá sức; hãy tuân thủ những giới hạn.
4. Đừng quá nghiêm khắc đối với bản thân; không một ai làm thế cả.
5. Đừng phí sinh lực quý giá vào những chuyện tầm phào.
6. Hãy ước mơ nhiều hơn khi bạn thức.
7. Ganh tị chỉ phí thời gian. Bạn đã có tất cả những gì bạn cần.

[KNS] Điều Có Giá Trị

Một câu trích dẫn được treo trong phòng làm việc của Albert Einstein: “Không phải mọi thứ có giá trị đều có thể kể đến được, và không phải mọi thứ có thể kể đến được đều là có giá trị”. Nói cách khác, có rất nhiều việc bạn làm trong ngày hoặc trong tuần không thể “kể đến”. Tôi muốn nói đến những việc như: dành thời gian để cầu nguyện, sức lực bỏ ra để chăm sóc con cái, từ bỏ việc gì đó bạn muốn làm để hy sinh vì người khác. Đó không phải là những việc nằm trong danh sách những điều phải hoàn thành của bạn - nhưng nó quan trọng, và là những khoảnh khắc quyết định.
Chúng ta phải phải luôn nhớ rằng tình yêu là điều quan trọng nhất. Nếu chúng ta không có tình yêu, tất cả những điều to tát chúng ta hoàn thành sẽ không có lợi ích gì cả.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 27

THẬP TỈNH, NGÀY…


Cha kính mến,

Hôm nay là ngày thứ hai con sống giữa người ngoại. Bên đây và bên đấy chỉ cách một con sông, sông Giođan. Con sông nhỏ hẹp mà như xa nghìn trùng. Bên đấy khinh dể bên đây và gọi bên đây là bọn không cắt bì. Ở bên đây từng bầy heo nhởn nhơ trên nương đồi. Ở bên đấy có người đã bạc đầu mà chưa một lần nghe tiếng kêu eng éc. Có người phải nôn mửa vì tình cờ ngửi thấy mùi mỡ heo. Lịch sử của dòng sông Giođan là lịch sử của xương máu. Chỉ cần nói "bên này" và "bên kia" sông Giođan cũng đủ để thấy mùi tanh tưởi của máu đã chảy ra trong suốt mười hai thế kỷ của lịch sử. 

Người "bên này sông Giođan" lúc nào cũng muốn "nhân danh Chúa tôi trừ diệt chúng". "Người bên này sông Giođan" lúc nào cũng mơ ước gieo vạ thần tru lên người "bên kia sông Giođan" để mở bờ cõi đến tận "miền sông Cả".

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 26

THẬP TỈNH, NGÀY…

Cha kính mến,

Sáng nay con kết thúc bài giảng sớm hơn mọi ngày, vì mặt trời hôm nay nóng hơn mọi bữa. Con dẫn đoàn ng­ười từ trên nương men theo con đường mòn đi xuống phố chợ. Không một bóng cây. Không một sợi gió. Mồ hôi rịn ra ở chân tóc, lăn trên sống lưng, trộn với bụi dính trên bàn chân… Xa xa có một căn chòi tồi tàn. Một người đàn ông đang đứng gần đó, lấy tay che mắt nghiêng nghiêng cái đầu. Anh đang nhìn về phía con, phía của mặt trời. Bỗng anh hớt hải chạy tới, đạp bừa lên những đám cỏ dại… Có tiếng ồn ào ở phía sau lưng con :


Cùi mày ơi !

Coi chừng bị mắc uế !

Đuổi nó đi !

Lấy đá ném nó !

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 25

CAPHÁCNAUM, NGÀY …


Cha kính mến,


Bữa cơm tối hôm nay Mátthêu đã ngồi chung đệm với tụi con. Mọi ng­ười đã nhìn nhau bằng ánh mắt thân thiện. Một tô rượu đã chuyền từ tay này qua tay khác làm tăng thêm bầu khí cởi mở. Mátthêu dốc hết bầu tâm sự.

Mátthêu, tại sao cậu lại chọn nghề thu thuế, nghề phản quốc ?

Tớ không phản quốc, vì tổ quốc đã mất từ trước khi tớ làm nghề này.

Cậu đánh mất đồng bào, đánh mất bạn bè.

Tớ cần tiền chứ không cần người.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 24

CAPHÁCNAUM, NGÀY….

Cha kính mến,


Con vừa trải qua một ngày cô đơn tột cùng. Những ng­ười thân thương nhất cũng đang nhìn con bằng ánh mắt hờn dỗi và phiền trách. Những người hâm mộ con nhiều nhất, hôm nay cũng bắt đầu lạnh nhạt và quay mặt đi… Tất cả đều bắt đầu từ việc con chọn Mátthêu làm đệ tử và đã đến dùng cơm tại nhà anh ấy.


Các kinh sư đã dồn Simon vào chân tường : .
“ Tại sao Thầy các anh lại ngồi ăn với bọn tội lỗi ? Các anh có biết rằng ngồi ăn với bọn thâu thuế là vi phạm luật thánh, là mắc uế không ?” .

18. Ma Túy

EM.
Em đến với tôi vào một buổi tối không  có điện. Tôi đứng nói  chuyện với Em ở trước hành lang. Tôi không nhìn rõ mặt Em. Nhưng giọng nói của Em rất rõ và rất chân tình.
- Xin cha cho con một việc làm như đánh máy chữ, làm sổ sách…Con không cần lương. Con chỉ cần giết thời giờ, để quên cơn nghiền.
- Con nghiền gì?
- Xì ke. Con lỡ dại, bây giờ con hối hận. Con muốn làm lại cuộc đời.
- Làm được không?
- Con chưa biết, nhưng con cố gắng.
Vào cuối thập niên bảy mươi, tôi chẳng biết phải làm gì để giúp Em. Đánh máy chữ ư? Đánh máy cái gì và có máy đâu mà đánh. Cuối cùng Em xin tôi một đôi cần xé và một cái kèn mủ để Em đi mua bán đồ mủ. Từ đó cứ mỗi buổi sáng tôi lại được nghe tiếng kèn te te và được thấy Em gánh đôi cần xé đi về phía cầu quay. Tôi thấy Em đang làm lại cuộc đời. Mừng cho Em.

17. Chứng Tá Tin Mừng

EM.
Em đã lên đưòng thi hành nghĩa vụ quân sự. Họ đạo giã từ Em. Cha sở đặt vào tay Em một cuốn Tân Ước: “Con ráng đọc mỗi ngày”. Hiên ngang và vinh dự nhưng vẫn một chút lo âu, vì Khơmer Đỏ vẫncòn đó.
Cái cốt cách của một huynh trưởng Thiếu Nhi Thánh Thể đã in hằn vào cuộc đời của Em, theo Em vào tận đơn vị: Sinh hoặt nhuần nhuyễn; kỷ luật nghiêm minh; hy sinh tận tụy; bác ái vị tha. Em được đồng đội thương yêu, được lãnh đạo trìu mến.
Buổi tối hôm ấy đơn vị của Em kiểm điểm sinh hoạt: ưu khuyết điểm của cá nhân và tập thể. Em im lặng như con sò, khiến ai nấy bỡ ngỡ.
- Đồng chí N.. sao hôm nay không phát biểu gì vậy?
- Sợ bị hiểu lắm.
- Cứ thẳng thắn nói thật, nói hết để tiến bộ.
- Có một điều làm tôi rất buồn trong suốt tuần qua… Có một số đồng chí đem đạo tôi ra để ngạo chơi, sai chính sách của Đảng và Nhà Nước. Tôi nói thật, tôi tự ái, tôi muốn đánh vào mặt những người đó, rồi tới đâu thì tới. Nhưngvì Chúa dạy tôi phải tha thứ, nên tôi đã bỏ qua…Dù sao tôi cũng yêu cầu các đồng chí phải tôn trọng niềm tin của tôi, niềm tin đã được Nghị Quyết 297 bảo đảm.

16. Khổ Ơi Là Khổ

EM.
Em đến thăm tôi. Bơ phờ.
- Sao mà xuống dốc dữ vậy?
- Đàn bà kỳ cục, không thể hiểu được. Biết như vậy thì đi tu cho khỏe… Khổ ơi là khổ !
- Đi tu lộn đường còn khổ hơn nhiều.
- Tu là cõi phúc mà. Còn tình chỉ là dây oan.
- Tu đúng, yêu đúng thì đều là cõi phúc. Tu vụng, yêu dại thì từ chết đến chết. Thử kể chuyện yêu là dây oan coi.
Em kể một hơi về đời sống gia đình, trong đó Em là người mực thước, sòng phẳng, rõ ràng; còn vợ Em thì u u  minh minh, lấp lửng, ỡm ờ, bực bỏ mẹ…
Em là thầy giáo dạy môn toán, vì thế mọi sinh hoạt trong gia đình của Em đều giống như một bài toán: rõ ràng, minh bạch, gọn gẽ. Em tuyên bố với vợ Em y như Em khẳng định với học trò.

15. Số Phận Nghiệt Ngã

EM.

Em là một học sinh ưu tú của tôi. Môn văn, toán và sinh ngữ trên học bạ của Em tôi luôn phê: giỏi. Về tư cách thì Em nết na kiểu đàn chị. Cha mẹ Em có địa vị trong xã hội và có uy tín lớn trong họ đạo. Tương lai của Em sẽ rực rỡ, tôi vẫn thầm nghĩ như thế.

Sau hơn mười năm xa cách, tôi gặp lại Em ở Sài Gòn. Em kể chuyện về đời mình. Sau khi thi đậu Tú Tài Hai, Em lấy chồng. Chồng Em là một anh Trung Úy Hải Quân. Thật xứng đôi vừa lứa. Em hãnh diện với bạn bè. Tụi nó từ Cần Thơ lên chia vui với Em. Đầy một xe. Em đang tíu tít với bạn bè cũ, thì chồng Em gọi giật giọng:

- Em!

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

[KNS] Tiền

Sức mạnh của tiền quả thật đáng sợ. Vậy mới nói: Tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khoẻ của tuổi già, là cái đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân của công lý.

Tiền có thể là một tên đầy tớ tốt, nhưng lại trở thành ông chủ xấu. Tiền có thể xây dựng, nhưng cũng có thể phá đổ. Có thể phát triển nhưng cũng có thể huỷ diệt mọi công trình vật chất cũng như tinh thần. Ham tiền là tôn vinh tiền lên làm chủ lòng mình. Tiền sẽ làm mê hoặc lòng người. Tiền có thể biến con người trở nên bất hiếu, đánh mất nhân cách, giảm đi nhân phẩm, có khi trở thành bất trung và bất nghĩa nữa.

Vì thế, “anh em không thể làm tôi Thiên Chúa và tiền bạc được” (Lc 16,13).

[KNS] Khởi Đầu Mới

Ngày còn bé, ta làm quen với những bước đi đầu tiên chập chững và đầy khó khăn. Vấp - ngã... Bao nhiêu lần ngã là bấy nhiêu bao lần ta ngồi khóc mà ăn vạ; ngã đau rồi khóc sưng cả mặt mũi nhưng ngay sau đó lại ngẩn tò te cười - thật hồn nhiên và ngây thơ. Mọi đòi hỏi hay khi bị ngã đau,… bé chỉ biết khóc, khóc đến tội nghiệp, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng chạy lòng thương chỉ muốn đến ngay bên bé để dỗ dành. Những bước chân đầu tiên đó ta luôn có thiên thần hộ mệnh ở bên, coi sóc, trông chừng: đói - có ăn, khát - có uống, ngã - có người nâng đỡ và dỗ dành. Thật là vô tư, không lo nghĩ, không tính toán thiệt hơn.
Bạn thân mến! Giờ ta đâu còn bé nữa! Việc đi lại với ta bây giờ đâu có khó khăn gì; vấp ngã và khóc nhè cũng đâu còn là chuyện xảy ra như cơm bữa nữa! Nhưng ở bậc nào thì có cái lo ở bậc ấy, Vấp - Ngã với ta bây giờ đâu chỉ còn đơn thuần là nằm sõng soài ra đấy mà ăn vạ, mà đợi người khác tới đỡ ta dậy - dỗ dành, vỗ về! Mỗi ngày sống của ta bây giờ đều phải cố gắng, cố gắng đi bằng đôi chân của mình, bằng chính bản thân mình vì một lý do là tìm kiếm hạnh phúc ngay ở đời này. Muốn có hạnh phúc thì phải chấp nhận đánh đổi, phải chấp nhận hy sinh. Trên con đường đi tìm kiếm hạnh phúc, có niềm vui và nỗi buồn, có nụ cười và nước mắt, có thành công và thất bại, có vấp ngã và đứng dậy…

[TĐYT] Đem Lại Một Chút Bầu Trời

Ngày kia, tại miền nam Trung Quốc, một em bé gái tiều tuỵ, đói rách và mắc bệnh phong hủi bị dân chúng sinh sống trong một làng nhỏ dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
Giữa cảnh hỗn loạn ấy, một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé lên tay để bảo vệ em khỏi những trận đòn và khỏi bị những viên gạch, những hòn đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của em.
Thấy có người mang em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét: “Phong hủi! Phong hủi!”.
Với những dòng nước mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ không phải là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình: “Tại sao ông lại lo lắng cho tôi?”. Nhà truyền giáo đáp lại: “Vì Ông Trời đã tạo dựng cả hai chúng ta, và cũng vì thế, con sẽ là em gái của ta và ta sẽ là anh của con”.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 23

Caphácnaum, ngày….
Cha kính mến


Sáng nay khi mặt trời còn đỏ oẳng, mặt hồ còn nhuộm màu… bình minh, con đã kết thúc bài giảng. Bà con lẻ tẻ ra về, lặng lẽ và suy tư. Vài người còn lưu luyến.

Này Simon, về nhà lấy lưới, chúng ta ra khơi ! Con ra lệnh.

Thưa Thầy, chúng tôi đã hì hục suốt đêm mà không được lấy một con cá nhỏ. Nhưng nể lời Thầy, chúng tôi sẽ đi để rồi về trắng tay một lần nữa.

Simon là mẫu người “ruột để ngoài da” : buồn vui không che đậy, gặp đâu nói đấy. Thương thì thương da diết, mà ghét thì không thèm đội trời chung… Vì nể con, anh ôm lưới bỏ xuống thuyền và ra khơi, nhưng miệng thì không ngớt lẩm bẩm và nhịp chèo thì cà giật như nhịp thở của người lên cơn suyễn. Lòng dạ của anh bây giờ chỉ còn là : ăn ba hột, uống ba sợi và ngủ vùi cho đến xế chiều.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 22

Caphácnaum, ngày ….
Cha kính mến,


Caphácnaum đã dành cho con rất nhiều tình cảm. Cứ chữa một người khỏi bất cứ bệnh gì thì có ngay hàng trăm người bạn, hàng ngàn người hâm mộ. Caphácnaum đã trở thành một trung tâm truyền đạo. Muốn giảng lúc nào cũng có người nghe. Con giảng ở hội đường, ở nhà anh Simon, con giảng trên nương và trên bờ hồ…

Sáng nay bà con tập trung đầy nhà anh Simon rồi cho người đi tìm con ở bờ hồ. Họ nhất quyết giữ con ở lại.

Xin Thầy cứ ở đây đừng đi đâu hết. Ai muốn nghe giảng thì đến đây. Ai có bệnh thì cũng đến đây. Thầy đi mãi riết rồi không còn sức mà làm việc.

Ở đây có bà mẹ vợ ông Simon lo cơm nước cho Thầy. Đi đây đi đó, hàng trăm đầu bếp, chẳng ai biết nấu sao cho vừa miệng Thầy. Ăn như vậy thì còn khổ hơn là không ăn.

Thầy đi hoài kiệt sức rồi thì làm sao mà giảng được.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 21

Caphácnaum, ngày ….
Cha kính mến, 

 Hôm nay là ngày Sabát, con tới nguyện đường để nghe đọc và suy gẫm Thánh Kinh. Người ta lại mời con giảng. Thần Khí của Cha thấm vào ý và lời của con. Hàng trăm cặp mắt không muốn chớp. Hàng trăm con tim không muốn đập. Hồn con và hồn thính giả quyện vào nhau… Bỗng có rối loạn. Một người bị quỷ nhập la toáng lên. 

 - Ông Giêsu ơi ! Chúng tôi có làm gì ông đâu mà ông đến tiêu diệt chúng tôi ? Chúng tôi biết ông là ai rồi ? Ông là Đấng Thánh của Chúa… 

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 20

Caphácnaum, ngày ….

Cha kính mến,
 
 Sau một ngày lăn lộn với quần chúng, con cảm thấy mệt muốn đứt hơi. Con ngả lưng nghỉ một chút, rồi thiếp ngủ lúc nào không hay. Bỗng con giật mình do một linh cảm không sai lầm. Con nghĩ đến mẹ con, một người đàn bà cô thân cô thế đang bị “giam giữ” trong “nhà tù Nadarét”.
       
         Nadarét chống đối con, hăm dọa con. Con phủi chân ra đi, thế là xong. Công tác rao giảng Tin Mừng của con đã đẩy Nadarét vào sâu trong quá khứ. Nhưng mẹ con vẫn còn ở đó, đơn thương độc mã. Một mình mẹ con phải đưa lưng ra chịu đòn dư luận. Từ ngày con cuốn gói bỏ Nadarét trở về đây, bọn chống đối quá khích hằng ngày vẫn đến bao vây nhà mẹ con để xỉa xói, để nguyền rủa.

14. Mũm Mĩm

EM.
Em không đẹp như một bông hoa, nhưng Em hấp dẫn như một trái hồng: tròn trịa, mũm mĩm, hây hây. Cả hạnh kiểm lẫn học vấn của Em đều từ trung bình trở xuống. Em không đam mê một thứ nào của tuổi học trò: thơ, nhạc, tem, thể thao và đọc sách. Em chỉ thích tỉa tót và ăn hàng.
Học hết  lớp đệ tử, Em rút hồ sơ. Hỏi Em tại sao nghỉ học sớm thế, Em chỉ cười tủm tỉm. Mùa thu năm ấy, nhiểu bạn cũ của Em xin nghỉ học một buổi để đi đám cưới, tôi mới biết là Em đã lấy chồng. Tôi không nói gì, nhưng tiên đoán rằng tương lai của em không sáng.
Em nghỉ học được một thời gian thì tôi cũng nghỉ dạy học. Tôi đi truyền giáo ở miền cuối Việt. Chẳng còn bao giờ gặp Em. Chẳng còn bao giờ nghĩ đến Em. Hôm ấy, tôi đứng trên mỏm phà, mắt nhìn về phía Cái Vồn. Có một móng tay dài điều kiển trên vai, tôi quay lại:
- Cha! Cha còn nhớ con không?
- Chờ cha một chút. Mođen quá, cha nhìn không ra…Rồi! Không còn một nét nào của ngày xưa, trừ ra: tròn trịa, mũm mĩm. Bây giờ con làm gì?

13. Đành Dang Dở

EM.
Em sinh ra giữa miền đồi núi trập trùng. Em lớn lên, xinh đẹp như một bông hoa rừng quý hiếm, hoa cô đơn. Em ngoan đạo như một thiên thần, thiên thần lẻ loi. Em là cành mai, trai làng chỉ là cú vọ. Thân xác Em ở miền núi, nhưng linh hồn Em thì ở miền xuôi.
Có một chàng trai miền xuôi lên kiếm việc lầm. Lưng dài, vai rộng. Trình độ văn hoá: lớp 10 hệ 10. Ngoan đạo. Đi lễ hằng ngày. Ăn nói lễ phép. Đúng là của Trời cho. Em tập bay, không cần suy nghĩ. Em tấn công tới tấp.
Hôm ấy, Em rạo rực đến tột cùng. Em mời chàng trai miền xuôi đi thăm đồi chè. Em nói như sáo, chàng câm như hến. Em lanh như sóc, chàng lờ đờ như chuột phải khói. Em chủ động như con trai, chàng thụ động như con gái. Em thắng, chàng thua…Em chiến trọn vẹn thân xác của chàng, nhưng linh hồn của chàng thì Em chỉ xin được một nửa…

12. Chí Trai

EM.
Hôm ấy Em trao cho tôi một tờ giấy. Cặp mắt long lanh. Nụ cười tự tin. Tôi chậm rãi mở. Dường như có mùi tanh tanh. Tôi ngửi. Em cười. Đó là một lời thề bằng máu, máu của Em.
Tôi thề với Đấng Tạo Hoá;
Tôi thề với vong linh của tổ tiên;
Tôi sẽ đem hết khả năng của mình để học cho đến thành tài.
Tôi sẽ làm nhà bác học, chế tạo vũ khí nguyên tử, làm vinh dự cho tổ quốc và cha mẹ.
Nếu tôi không thực hiện lời thề này, thì tôi không đáng làm người.
Cần Thơ, ngày…
Tôi ứa lệ. Em nhìn tôi, bỡ ngỡ. Tôi hỏi Em, nhát gừng.
- Được không ?
- Được.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

[NKCĐ] Các Câu Hỏi Chia Sẻ 15-5-2011 (Chúa Nhật Chúa Chiên Lành)

Câu 1: Linh mục đóng vai trò gì trong Thánh lễ?
Giám mục hay linh mục chủ tọa Thánh lễ là dấu chỉ sự hiện diện của Chúa Kitô trong Giáo Hội của Người.
Nếu Thánh lễ có nhiều linh mục đồng tế, thì chỉ có một vị chủ tế từ đầu đến cuối Thánh lễ . Vị chủ tế đó biểu tượng cho sự hiện diện của Chúa Kitô trong Giáo Hội của Người.

Câu 2 : Tại sao thánh lễ luôn được cử hành giống nhau và đọc hoài những lời bất biến?
Bởi vì Chúa Giêsu phán dạy:" Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy". Do đó, chúng ta thực hiện những gì mà Chúa Giêsu đã truyền cho chúng ta phải làm để tưởng nhớ đến Ngài. Từ gần 2000 qua năm qua, chỉ có một vài thay đổi nhỏ trong thể thức diễn tả mà thôi. Và cũng gần 2000 qua, người Kitô hữu không ngừng tuyên đọc:"Trước ngày chịu nạn, Chúa Giêsu cầm lấy bánh....cầm lấy chén rượu..." và họ cũng làm một cách thức như thế.

Câu 3: Tại sao linh mục phải mặc áo dài trắng,áo lễ và đeo dây các phép?
Mục đích cho mọi người biết rằng linh mục nói và hành động không phải với danh nghĩa cá nhân của mình , nhưng là nhân danh Đức Kitô .

[KNS] Những Lời Để Suy Ngẫm

Lần cuối cùng

Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với bạn, tôi sẽ nói ít hơn và lắng nghe nhiều hơn.

* Nếu tôi biết bạn chỉ có một mình trong ngày sinh nhật, tôi đã chạy đến bên bạn với một cây nến nhỏ.

* Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi được nghe giọng nói của bạn, thì tôi đã ghi âm để còn có thể nghe lại.

* Hãy luôn quý trọng và nắm giữ những gì mình đang có…, nếu không, có ngày những thứ đó vụt mất khỏi tay bạn.

“Đây” và “Kia”

Không có điều gì trong cuộc sống mà trong đó không hàm chứa những bài học. Có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú, nhưng cũng có lúc bạn sẽ cảm thấy chán phèo, và có những bài học đã khiến bạn đau đớn.

* Nên hiểu rằng: Điều quan trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó. “Kia” bao giờ cũng tốt hơn “Đây”. Khi những cái “Kia” trở thành cái “Đây” của bạn, bạn sẽ lại để mắt tới những cái “Kia” khác, vì nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn cái “Đây” bạn đang có.

* Nên học cách bằng lòng với chính mình, vì đôi khi thực chất những cái “Kia” không cách nào bằng cái “Đây” đang có.

[TĐYT] Ngay Cả Khi Tăm Tối

Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, dám đương đầu với nghịch cảnh với sức mạnh phi thường. Người vợ trẻ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, và đột ngột qua đời, bỏ lại anh cùng với cô con gái đôi với mắt to và mái tóc vàng, chưa đầy 5 tuổi.
Buổi lễ tại nhà thờ trong làng diễn ra thật đơn giản, và trĩu nặng với nỗi đau. Sau nghi thức an táng tại một nghĩa trang nhỏ, những người hàng xóm đến bên anh. “Hãy để chúng tôi mang con gái bé bỏng của anh về ở cùng chúng tôi vài ngày”, ai đó nói. “Anh không nên trở về nhà trong lúc này”.
Đau xót, nhưng anh đáp lại: “Cám ơn sự tử tế của mọi người. Nhưng chúng tôi cần phải trở về nhà - nơi cô ấy đã từng ở. Đứa con bé bỏng và tôi phải đối mặt với việc này”.
Và người đàn ông cùng đứa con gái bé bỏng trở về nhà, nơi mà giờ đây có vẻ rất trống trải và hiu quạnh, không chút sinh khí. Người đàn ông mang chiếc giường bé nhỏ của cô con gái sang phòng mình, như thế họ có thể cùng nhau đối mặt với buổi tối đầu tiên. Đêm hôm ấy, từng phút một trôi qua, bé gái trải qua khoảng thời gian khiếp sợ và cố gắng ngủ… Bố của cô bé cũng thế. Còn gì khác có thể đâm vào trái tim của người đàn ông sâu hơn khi một đứa trẻ khóc nức nở vì người mẹ không bao giờ trở về?

[KNS] Bạn Đã Giành Cho Gia Đình Những Gì?

* Khi còn nhỏ

- Bạn sẵn sàng nhường nhiều thứ lớn hơn cái kẹo cho đứa bạn ngồi cùng bàn nhưng đôi khi lai tranh giành đến đánh nhau với đứa em chỉ vì một chỗ ngồi.

- Bạn rất vui khi nhận trực nhật giùm cô bạn trong lớp nhưng lại luôn phân bì công việc dọn dẹp nhà cửa với đứa em ở nhà.

- Bạn có thể hăng hái làm một đầu bếp siêu hạng trong chuyến cắm trại đã ngoại của lớp nhưng lại không nhấc nổi tay chân vào bếp nhặt rau giúp mẹ. Bạn xem đó là việc đương nhiên mẹ phải làm.

- Bạn sẵn sàng bỏ ra ra hàng giờ đồng hồ trong quán diện tử và chỉ bảo cho những tên đệ tử với những game phức tạp nhưng lại không có lấy 1 phút để giảng bài cho các em của mình.

[KNS] Kế Hoạch

(ĐIỀU BÍ MẬT NHẤT THẾ GIỚI)
Hôm nay tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần
Một chiếc lá tơ hèn mọn nhờ cái biến chế mầu nhiệm của con sâu mà trở thành tơ lụa.
Một đống bùn lầy nhờ cái sáng tạo kỳ diệu của con người mà trở thành một lâu đài.
Một thân cây cằn cỗi nhờ cái tài năng diễm ảo của người nghệ nhân mà trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Một mảnh lông trừu nhờ cái khả năng cắt xén của người thợ giỏi mà trở thành một bộ quần áo quý phái.
Nếu một cái lá, một đống bùn, một miếng gỗ, một chùm lông có thể gia tăng giá trị của chúng gấp trăm lần hay cả ngàn lần, thì tại sao tôi không thể biến tạo cái hạt cát, cái nguyên tử mang tên tôi thành một giá trị vĩ đại?
Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 19

CAPHÁCNAUM, NGÀY ….

Cha kính mến,


            Con trở về đây sớm hơn dự tính, vì Gioan không còn nữa. Anh con đã bị bắt, bị tống ngục và bị chém đầu. Cái chết tức tưởi của Gioan đang tạo nên một trận cuồng phong dư luận.


Gioan là người không thức thời, biết tiến mà không biết lui. Hêrôđê cướp vợ của ông anh, đó là tội ngoại tình, đó là tội loạn luân. Đúng thế. Nhưng vua chúa quan quyền làm sai thì kệ người ta. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu Gioan đừng khiển trách Hêrôđê về tội ác ấy, thì không phải ngồi tù, không bị chém đầu, tha hồ mà giảng, tha hồ mà làm phép rửa… Giảng và làm phép rửa đến mãn đời… Đúng là trẻ người non dạ.

Hêrôđia, một người đàn bà sống ngoài cương thường đạo lý. Bà chỉ biết quyền và lợi. Bà sẵn sàng bảo vệ quyền lợi bằng mọi giá. Bà là người đạo diễn thành thạo đến quỷ quyệt, để thủ cấp của Gioan được để trên cái mâm mà dâng cho bà. Một người đàn bà thủ đoạn và tàn nhẫn đến rùng mình !

Hêrôđê, một nhà chính trị hoạt đầu. Dù chỉ là một ông vua bù nhìn trong một nước thuộc địa, ông vẫn luồn lọt để được một chỗ đứng cao hơn các tiểu vương khác. Ông được Hoàng đế La Mã cho làm vua hai xứ trù phú nhất, đó là Galilê và Pêrê.

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 18

CAPHÁCNAUM, NGÀY….


Cha kính mến,


            Sáng nay con đến nguyện đường Nadarét để cùng với bà con nghe đọc và giảng Thánh Kinh. Ai nấy đều đề nghị con đọc và giảng. Ông truởng hội đường có chút e ngại vì ông cho rằng con là người quá cấp tiến, nhưng ông vẫn chiều theo ý kiến quần chúng. Con nhận lời ngay. Cả hội đường nín thở và chờ đợi.

            Ông trưởng hội đường trao cho con cuốn ngôn sứ Isaia. Vừa mở ra con thấy và đọc ngay đoạn sau đây :

            “ Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa…” .

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 17

NADARÉT, NGÀY …..


Cha kính mến,


            Hôm nay con trở về Nadarét thăm mẹ, thăm quê. Mẹ con vui như tết. Bà con thân thuộc đến chơi thật đông. Nadarét hãnh diện vì có người đồng hương được tôn vinh khắp nơi. Nadarét không còn là biểu tượng của con bọ hung nữa. Những phép lạ con thực hiện tại Caphácnaum đều vang vọng tới đây cả rồi.


            Căn nhà nhỏ hẹp của mẹ chẳng có chỗ cho khách đứng. Mẹ con lấy đệm trải ra ngoài sân. Con ra ngồi ngoài đó để có thể nói chuyện và thăm hỏi mọi người. Quý vị cao niên, bạn bè đồng trang lứa, chú thím dì dượng…. Chẳng thiếu một ai. Trẻ em thì vô vàn….

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 16

CAPHÁCNAUM, NGÀY…..

Cha kính mến,


Hôm nay con dành trọn buổi tối để nói chuyện với mẹ. Năm nay mẹ con đã ngót nghét năm mươi tuổi. Mái tóc đã điểm sương. Một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng giọng nói của mẹ vẫn không thay đổi : ôn tồn, rỉ rả. Ánh mắt của mẹ vẫn như thưở nào : trong sáng và tin tưởng. Còn nụ cười của mẹ thì… nghiền nát mọi nỗi thống khổ, vực dậy mọi tâm hồn tan nát, hoá giải mọi ý đồ đen tối… 

Mẹ chẳng có gì để đau khổ và hạnh phúc. Đau khổ và hạnh phúc của mẹ chỉ là vui buồn của đời con. Đau khổ lớn nhất của mẹ là phải nghe các luật sĩ kết án con ngay trên giảng đài. Mỗi ngày Sabát mẹ con phải uống cạn chén đắng đầy tràn. Từ trên toà giảng, giọng nói của luật sĩ cứ vang lên như sấm sét : 

- Giêsu con của bà Maria đã vi phạm luật thánh như cơm bữa : trị bệnh ngày Sabát; giao du với bọn bị vạ tuyệt thông; vào nhà bọn không cắt bì; thậm chí còn ăn những thức ăn mà luật Lêvi cấm. 

11. Đời

EM.
Tôi ngồi nói chuyện tào lao với các em lớp chồi.
- Ai mua bánh cho con?
- Cha con.
- Còn bé này, ai mua xôi cho con?
- Mẹ?
- Tụi con có cha có mẹ, sướng quá! Bác mồ côi cả cha lẫn mẹ luôn. Từ sáng tới giờ chẳng có ai cho bác tiền mua xôi, mua bánh. Đói quá! Khổ quá à! Tụi con cho bác một miếng đi… cho không?
- Không!
- Thấy chưa? Không cha không mẹ, khổ biết bao!
Bé Tuyền của Em tiu nghỉu.
- Con cũng không có cha luôn.
- Ủa, con có cha mà.
- Mẹ con đuổi cha con rồi.
- Thiệt sao? Mẹ con đuổi cha con hồi nào?
- Cha con về bên nội một tháng, rồi quay lại dựng chòi ở riêng.

10. Làm Vợ Và Làm Mẹ

EM.
Tôi nghe đài BBC. Có tiếng gào thảm thiết của một người phụ nữ Ápganixtan. Phóng viên BBC cho biết đó là một cô gái bị miểng bom cưa mất một chân. Cô khóc tuyệt vọng: “Thế là hết rồi! Từ nay sẽ không có người đàn ông nào chịu lấy tôi làm vợ nữa!...” Mãi mãi không có chồng. Mãi mãi không được làm vợ. Cô đơn! Lạnh lùng!
Nghe tiếng khóc não nề ấy của cô gái Ápganixtan, tôi lại liên tưởng đến Em. Em ngồi gục mặt bên lề đường, khóc nức nở, khóc tuyệt vọng. Bụi đường tung lên, phủ lấy Em. Chẳng thấy Em đâu nữa…
EM.
Bụi đường che khuất Em, nhưng Em vẫn còn đó. Em vẫn còn đó, nhưng Em muốn bụi đường cuốn Em đi. Tại sao thế? Ai làm ra nông nỗi này?
1.
Em mồ côi cha từ lúc lên ba. Từ đó, Em chẳng còn ai để yêu. Cuộc đời Em chỉ là một cuộc hành trình dài đi tìm hình ảnh của một người cha. Em đi tìm, tìm mãi mà không gặp. Bơ vơ!

09. Bé Hờn Dỗi

EM.
Tôi đến thăm Em vào lúc gia đình  Em đang bối rối quá. Hằng, đứa con lên hai tuổi của Em thì đang gào lên như ống bê bổ. Mẹ Em thì đang giận giữ, mắng mỏ. Hai vợ chồng Em thì đang tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
Thấy tôi đẩy cổng bước vào, vợ chồng Em vội chạy ra đón, mừng rỡ như người bị đắm tàu vớ được phao SOS. Mẹ Em thôi mắng, có vẻ cụt hứng. Hằng thôi khóc, trố mắt nhìn tôi.
Tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm, tôi bắt đầu hồi hộp lo âu. Ai ngờ… chỉ là chuyện nhỏ tí xíu.
1.
Anh bán kem đapk xe qua trước cổng. Leng keng. Leng keng. Em khoát tay từ chối. Anh bán kem dừng lại, rung chuông liên hồi để dụ con nít. Leng keng. Leng keng. Tiếng chuông dai dẳng, nhức nhối và đáng ghét quá chừng. Bé Hằng từ dưới bếp chạy tới, nhõng nhẽo, ngước mắt nhìn lên, giọng tha thiết…
- Ba!
- Gì?
- Ba mua kem cho con.

08. Em Bé Đi Vào Xã Hội

EM.
Em  đứng đón con ở cổng trường. Thằng Tuấn đẹp trai, lanh lẹ, nói chuyện như sáo. Dễ thương quá chừng! Nó sẽ chạy ra ôm lấy mẹ, nói chuyện tía lia, nói nhiều đến không kịp nuốt nước miếng. Nó kia rồi!... Nhưng hôm nay nó không niềm nở như mọi hôm. Em đến cầm tay nó. Nó vùng vằng:
- Ngày nào mẹ cũng rước con hoài!
- Mẹ phải rước con, dắt con về. Lỡ xe cán con thì sao?
- Thằng Hiếu có ai rước nó đâu. Mà xe có cán nó đâu.
- Mẹ rước con, con không mừng thì chớ, lại còn vùng vằng với mẹ?
- Mẹ rước con, con mắc cỡ với bạn bè quá à! Mẹ đừng rước con nữa. Con đi ên được rồi.
EM.
Em bị hẫng. Em cảm thấy đang mất một đứa con yêu dấu. Em thương nó, nó không thèm. Dường như có một nỗi bất hạnh đang chờ đợi Em. Em hốt hoảng… Nhưng có gì đâu mà phải hốt hoảng.

07. Li Dị Là Một Thảm Hoạ

EM.
Em  là người không tín ngưỡng, nhưng lại muốn kết hôn với một chàng thanh niên công giáo. Tự do tín ngưỡng, tự do hôn nhân, đó là quyền của Em, vì đó là nhân quyền. Tôi xin Đức Giám Mục chuẩn hôn nhân khác đạo cho Em. Em nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn và trìu mến.
Chiều nào Em cũng đến văn phòng của tôi thật sớm để nghe thuyết giảng về giáo lý hôn nhân. Em chăm chú lắng nghe như muốn nuốt từng lời, từng chữ. Thấy mà ham!
Sau khi kết thúc loạt bài về hôn nhân, tôi kiểm tra bài của Em dưới dạng phỏng vấn.
- Gia đình Kitô giáo chỉ có một vợ một chồng. Luật này ra đời vào năm nào?
- Luật nàu có từ thời Chúa Giêsu đi truyền đạo.
- Thế giới thời đó hoan nghênh luật này không?

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

[TĐYT] Cổ Tích Bóng Đêm

Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là ánh sáng.

Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng, ghét nhiều đến nỗi, bóng đêm chẳng thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.

Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng, hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận ...

Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài. Đợi khi ánh sáng khuất xa, bóng đêm bước ra trong màn mưa ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ...

[KNS] Thật Kỳ Lạ

1. Thật kỳ lạ: Tờ giấy bạc năm chục nghìn sao có vẻ rất lớn khi dâng tặng cho Nhà Thờ, mà sao lại nhỏ thế khi mình đi mua sắm?
2. Thật kỳ lạ: Hai giờ trong Nhà Thờ sao có vẻ dài lê thê, mà sao lại ngắn đến thế khi xem một tập phim?
3. Thật kỳ lạ: Mình không thể tìm ra một lời để nói khi cầu nguyện, mà không biết lời đâu lại sẵn thế khi nói chuyện với bạn bè?
4. Thật kỳ lạ: Đọc một chương Kinh Thánh sao mà quá khó khăn, mà đọc 100 trang tiểu thuyết tình cảm hay kiếm hiệp thì sao lại dễ đến thế?
5. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn ngồi hàng đầu khi nghe hoà nhạc, mà lại làm đủ mọi cách để ngồi hàng cuối trong Nhà Thờ?

[TĐYT] Chiếc Đèn Dầu Và Ngọn Hải Đăng

Trên một hòn đảo cách xa bờ biển đầy sỏi đá, có một ngọn hải đăng đứng sừng sững trông rất oai nghi. Trong suốt buổi sáng, bức tường trắng của ngọn hải đăng chiếu sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Trong khi đó, vào buổi tối, nó chiếu sáng cho những ai trên biển, ánh sáng của nó còn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời. Rất nhiều người đến tham quan ngọn hải đăng đã khen ngợi kích thước, mức độ chiếu sáng, và ca ngợi vẻ đẹp của nó đã làm tôn thêm nét đẹp của phong cảnh xung quanh. Một vài người đến đây đã kể lại cho người canh giữ ngọn hải đăng biết: chính ngọn hải đăng ấy đã có ơn cứu sống họ trong cơn bão tố.


Tất cả mọi người đều yêu mến ngọn hải đăng, chỉ trừ một vật: đó là chiếc đèn dầu nhỏ ở bên trong ngọn hải đăng. Ngày qua ngày, nó được treo và bị lãng quên ở cuối chiếc cầu thang. Công việc nhỏ nhoi của nó là chiếu sáng cho người canh giữ ngọn hải đăng đoạn đường từ dưới cầu thang lên tới phòng cao nhất. Không phải vì lý do đó mà ngọn đèn đánh giá thấp công việc của mình - nó biết rằng nó hữu dụng - nhưng sống dựa vào cái bóng của người khác, một người mà có ánh sáng sáng hơn, chiếu xa hơn và giúp ích cho nhiều người khác hơn là chiếc đèn dầu thấp kém kia… Những ý nghĩ ấy day dứt mãi trong lòng ngọn đèn dầu.