Trang

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 38

CAPHÁCNAUM, NGÀY…


Cha kính mến,


Hôm nay con thực hiện hai phép lạ : một ng­ười phụ nữ khỏi bệnh băng huyết; một bé gái được phục sinh.

1-  Người phụ nữ bị luật lệ dồn vào thế cô đơn tột cùng trong suốt mười hai năm. Cô đơn đối với Giáo hội. Cô đơn đối với lương tâm. Cô đơn đối với cha mẹ, anh em và chồng con. Luật dạy rằng xuất huyết là mắc uế và phải thanh tẩy, thời gian xuất huyết thì phải xa lánh mọi người. Xuất huyết  định kỳ thì còn hy vọng được thanh tẩy. Xuất huyết triền miên như chị này, thì không thể thanh tẩy được.
Cả thân xác lẫn linh hồn đều lãnh án tù chung thân. Cả thân xác lẫn linh hồn đều phải giãy giụa, giãy giụa suốt mười hai năm. Mà kết quả, hỡi ôi, chỉ là tiền mất tật mang. Xanh như tàu lá. Gầy như con mõ mưa. Tuyệt vọng !

Như con thú giãy chết, chị dốc hết sinh lực, vùng đứng lên một lần chót, để bám lấy sự sống. Chị rờ vào tua áo của con, với niềm tin mãnh liệt rằng đó là sự sống, sự sống của con, sự sống của Cha. Bỗng con thấy rùng mình một cái. Sức mạnh của niềm tin bên ngoài đã giao thoa với sức mạnh toàn năng của Cha đang chảy cuồn cuộn trong con.

Ai đụng vào áo của tôi ?

Thưa Thầy, bà con chen lấn đó thôi.

Không, có một người cố tình đụng vào áo của tôi.

Người phụ nữ quỳ mọp, run rẩy, chắp tay xá lia lịa.

Thưa Thầy… Thầy tha cho tôi. Tôi mắc bệnh xấu hổ, nên không dám trình Thầy. Bây giờ tôi hết bệnh, thấy khỏe trong người rồi, tôi không còn xấu hổ nữa, tôi kể hết cho Thầy nghe…

Chính niềm tin đã cứu chị. Chúc chị bình an.

2-  Ông Giairô, chủ của một hội đường, có một đứa con gái mười hai tuổi. Bé đang hấp hối. Trong cơn tuyệt vọng, ông đổ sụp dưới chân con :

Xin Thầy đến cứu con tôi. Xin Thầy đi ngay kẻo không kịp.

Tôi đi ngay bây giờ.

Nhưng không kịp. Đến nơi thì bé đã chết rồi. Tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc nghẹn ngào hòa với tiếng gào thảm thiết. Con không hề xúc động, bởi con biết Cha sẽ cho bé phục sinh. Con vỗ tay yêu cầu mọi ng­ười im lặng.

Các bà ơi, đừng khóc nữa. Bé không chết đâu, nó ngủ đấy mà.

Chết mà nói là ngủ. Đùa giỡn không đúng chỗ.

Ông này nói kỳ quá à !

Con ra lệnh đóng cửa. Trong nhà chỉ còn vợ chồng ông Giairô và ba đệ tử thân tín của con. Con cầm lấy tay xác chết. Bàn tay lạnh cứng. Con nghĩ về Cha và xin Cha trả lại linh hồn cho thân xác. Máu trong người con nóng ran, lan tỏa sang bàn tay giá lạnh. Con thảng thốt la lên :

Ta-li-ta, kum ! (Bé ơi, dậy ngay).

Mẹ ơi ! Bố ? Con làm sao vậy ?

Bé ngơ ngác giây lát rồi ôm chầm lấy mẹ. Hai thân thể xoắn lấy nhau; đấm nhau thì thụp. Nửa khóc, nửa cười. Qua cơn mê, họ buông nhau ra. Bé gái đuối sức muốn lả người.

Cháu nhịn ăn lâu ngày, đuối lắm rồi. Cho cháu ăn đi. Nhưng nhớ đừng ai um sùm. Nếu người ta hỏi thì cứ nói là nó thiếp ngủ rồi thức dậy. Có thế thôi. Cứ nửa đùa nửa thật như thế mà tránh được đại họa đấy.




Để tránh cơn phẫn nộ của các hội đường xung quanh, ông Giairô chỉ tổ chức liên hoan trong nội bộ gia đình. Bầu khí thân mật chân tình, cởi mở và hồn nhiên. Lần đầu tiên nhóm phụ nữ thừa sai của con có thái độ nhí nhảnh và nhõng nhẽo.

Thầy ơi Thầy, hôm nay Thầy cho tụi tôi góp ý nghen.

Tôi có cấm các chị góp ý đâu.

Thầy thật thà quá à, chẳng tế nhị chút nào hết. Hồi sáng nay Thầy làm tụi tôi mắc cỡ muốn độn thổ luôn.

Chuyện gì vậy ?

Đàn bà mắc bệnh ấy, người ta đã giấu không dám trình   bày với Thầy, nên mới lén đụng vào tua áo của Thầy. Lẽ ra Thầy phải bỏ qua. Thế mà Thầy lại căn vặn, khiến bà ấy khai ra tuốt luốt hết trơn…

Cám ơn. Còn góp ý nữa không ?

Còn. Còn nhiều lắm !

Rồi. Nói đi coi.

Con bé nó chết, tại sao Thầy lại nói là nó ngủ ? Thầy nói ngược, để mấy con mẹ đàn bà nó chửi. Nó xúc phạm đến Thầy, tụi tôi tức quá à… Con người ta chết, Thầy cho sống lại, vậy mà Thầy cấm không cho nói. Không nói sao được ? Thầy cấm nói là một chuyện, còn chúng tôi cứ nói là một chuyện…

Hết chưa ?

Thưa, hết.

Không phải là tôi thiếu tế nhị. Nếu thiếu tế nhị, thì tôi đã không phải là người đầu tiên nảy ra ý kiến cho em bé ăn cơm. Đó là việc của các bà.




1- Tôi cố tình căn vặn cái chuyện người đàn bà rờ vào tua áo của tôi. Tôi bắt bà phải sợ, phải tự thú. Nhưng sau đó tôi lại nói một câu an ủi "Chính niềm tin đã cứu chị. Chúc chị bình an". Nhờ thế mà niềm tin của bà lớn lên gấp bội. Cũng nhờ vậy mà bà thương mến chúng ta nhiều hơn. Tôi bỏ qua, hay tôi căn vặn, cái nào lời hơn ?

2- Tôi cố tình nói ngược, để người ta chửi tôi. Nhưng sau khi chửi tôi một phút, họ sẽ tin tôi và thương tôi một đời và mãi mãi. Như vậy thì tôi lời hay tôi lỗ ?

3- Tôi cấm các chị không được làm um sùm cái chuyện em bé sống lại. Các chị có vâng lời hay không thì tùy ý. Nhưng  đừng quên rằng: các chị càng um sùm chừng nào thì tôi càng khổ chừng nấy. Uy tín của tôi càng lớn bao nhiêu, thì các luật sĩ và biệt phái càng nổi giận và phá đám tôi bấy nhiêu.

Im lặng tuyệt đối. Một thứ im lặng làm se thắt mọi con tim. Chưa bao giờ thầy trò chúng con đồng cảm và thương nhau thắm thiết như thế. Con cho mọi người đi ngủ, để con được tâm sự riêng với Cha. Nhưng các đệ tử của con vẫn còn tụm năm tụm ba và nhỏ to với nhau. Còn các chị phụ nữ thì chắc là sẽ “thỏ thẻ” suốt đêm nay.


       Giêsu,

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét