Trang

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 39

BÉTXAIĐA, NGÀY…


Cha kính mến,


Hôm nay, một ngày đầy mâu thuẫn, một ngày cô đơn đến tột cùng. Niềm tâm sự này con chẳng biết ngỏ cùng ai, ngoài một mình Cha ra mà thôi.


1- Buổi sáng hôm nay thầy trò chúng con mệt phờ với quần chúng tại Caphácnaum : chăm sóc bệnh nhân, mà bệnh nhân thì hằng hà đa số; an ủi người đau khổ, mà đau khổ thì trùng trùng điệp điệp; tình cảm của quần chúng thì lê thê, mà tình cảm thì không biết thời gian… Đành phải trốn họ để nghỉ ngơi một chút. Con kín đáo ra lệnh cho các đệ tử rút lẹ xuống thuyền, căng buồm vọt ra khơi, trực chỉ Bétxaiđa.


Thuyền vừa cập bến, thì bến đã đông nghẹt người ta. Người từ đâu đến mà đông thế ? Từ Caphácnaum. Tại sao họ biết con đến đây ? Có một người nào đó đã tiết lộ bí mật…

Quần chúng lẽo đẽo theo con không chịu buông tha. Trong số này có những người con đã gặp mặt liên tục từ ba ngày nay. Bỏ nhà cửa và công ăn việc làm để đi nghe trình bày về tình thương của Cha. Họ giống như những con chiên không người chăn dắt. Bơ vơ. Ngơ ngác. Họ giống như cát khô gặp mưa. Háo hức. Thèm khát.

Thật là mâu thuẫn. Họ là con cái của Cha. Họ được các  kinh sư hướng dẫn thật tỉ mỉ. Mỗi ngày Sabát đều được nghe đọc bài giảng Thánh Kinh. Ra đồng vô tình gặp phải xác chết, chiều về được kinh sư hướng dẫn thanh tẩy. Nghi thức hôn nhân, tang chế đều được kinh sư chỉ dạy: Thánh vịnh được mọi người đọc thuộc lòng trên môi miệng. Lời Chúa đã trở thành ca dao ngạn ngữ thấm vào tâm can của dân gian… Thế nhưng người dân vẫn cảm thấy bơ vơ như bầy chiên không người chăn dắt. Thực ra họ đã được chăn dắt, nhưng chăn dắt bằng một đường lối mục vụ sai lầm, đến mức độ chăn dắt còn tệ hơn là không chăn dắt. Đạo thì vụ hình thức. Luật lệ thì chỉ là cái vỏ không ruột. Đạo chỉ còn là cái cũi giam hãm linh hồn. Giavê, người Cha nhân từ đã được mô tả như một ông quan tòa nghiêm khắc. Đứa con yêu thương của Cha lại cảm thấy mình là tên nô lệ  nơm nớp lo sợ…  Nỗi đau thương của một tín đồ đã trở thành mãn tính. Thấy quần chúng bơ vơ, con không nỡ tâm bỏ đi. Thế là con lại giảng, giảng cho đến xế chiều.

2- Khi mặt trời đã gác đỉnh núi phía tây, anh em đệ tử mới yêu cầu con ngưng giảng. Trễ quá rồi ! Chỉ một giờ nữa, mặt trời sẽ khuất hẳn, màn đêm sẽ buông xuống. Hàng chục ngàn thính giả kia sẽ đi đâu để kiếm được một ổ bánh mì. Trời đẹp như thế này thì ngủ dưới gốc cây cũng được, nhưng bụng mà đói thì hai chân lết không nổi. Con tập họp đệ tử.

Bà con đói lắm rồi. Các anh đi kiếm bánh cho họ ăn, rồi mới giải tán họ được.

Thưa Thầy, bây giờ có 200 đồng [1], thì cũng phải thua.

Giả sử có mua được bánh, thì 200 đồng cũng chỉ cho mỗi người được một khúc nhỏ, không bõ công xỉa răng.

Thưa Thầy, có một em bé bán bánh, hiện còn được năm cái.

Bưng rổ bánh mì trên tay, lòng con xao xuyến bồi hồi. Con âu yếm ôm rổ bánh vào lòng, ngước mắt nhìn lên Cha… Con chìm vào lòng Cha. Con ngất lịm đi trong giây lát. Quyền phép của Cha ở trong tay con. Vũ trụ đang bao la lồng lộng bỗng trở nên bé nhỏ, tầm thường. Từ không, Cha đã tạo dựng vũ trụ. Từ vũ trụ vật chất, con sẽ làm ra bánh mì. Năm ổ bánh mì phải nhân thừa thành năm ngàn, mười ngàn ổ để nuôi dân chúng.

Nhìn quần chúng ăn, con thấy thương đến trào lệ.

Nhưng quần chúng thì vô tâm vô tình. Ban đầu thì ăn ngấu nghiến, ăn cả đầu thừa đuôi thẹo. Khi thấy bánh cứ nhân thừa hoài, thì bắt đầu mè nheo. Người già thì móc ruột bánh mà ăn, còn vỏ cứng thì vứt bỏ. Đám thanh niên thì a¸n vỏ bánh vừa giòn vừa thơm, còn ruột mềm thì chê chua, liệng bỏ. Hoang phí một cách vô tội vạ !

Quần chúng thì nông cạn. Họ bàn nhau để tôn con lên làm vua, để con nuôi họ suốt đời. Chính các đệ tử của con cũng có ý đồ đó. Lập tức con ra lệnh cho các đệ tử của con phải xuống bến lấy thuyền về Caphácnaum gấp. Còn con thì lẻn đến đây, để tâm sự với Cha. Quần chúng không ai lãnh đạo, thì tự động giải tán.

Dân đói mà không cho họ ăn, thì con đau lòng đến đứt  ruột. Cho họ ăn, thì họ lại muốn biến lịch sử cứu độ thành kế hoạch kinh tế và chính trị. Tiến thoái lưỡng nan. Nhưng đành phải thế. Đó là lẽ tương đối của thế sự. Cha ơi, phép lạ hóa bánh này đã đẩy con vào thế cô đơn tột cùng. Ngoài Cha ra, không có một người nào hiểu được nỗi lòng của con. Quần chúng thì thương con nồng nhiệt đấy, nhưng chính họ đã bóp méo lý tưởng cứu độ của con. Họ chỉ coi con như công cụ cao quý để phục vụ nhu cầu dạ dày của họ mà thôi…


        Giêsu,

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét