Trang

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

[KNS] Làm Thế Nào Để An Ủi Những Người Đang Đau Khổ

“Thành thật mà nói, điều an ủi nhất tôi nhận được từ gia đình và những người bạn chính là ngồi bên cạnh tôi trong khi tôi đau khổ và im lặng khi tôi đang cảm giác mất mát vì những gì vừa xảy ra. Giờ đây, bất cứ khi nào tôi gặp những ai đang đau khổ, tôi chỉ cố ngồi yên và lắng nghe. Tôi biết mọi người có ý tốt khi nói: ‘Họ đang ở một nơi tốt hơn rất nhiều. Bạn sẽ gặp lại họ’. Đó không phải điều mà những người đang trong đau khổ muốn nghe, vì thế họ không hề cảm thấy được an ủi. Tôi xin Chúa giúp tôi an ủi họ bằng tình yêu của Ngài và là vòng tay và sức mạnh của Ngài trong những lúc bên họ”.

“Suốt những tháng sau sự ra đi của đứa con trai, điều tôi muốn nhất chính là mọi người nhớ bé, nói về bé, và để tôi chia sẻ những kỷ niệm về bé. Nỗi sợ hãi nhất của tôi chính là sợ bé bị người khác quên đi, như thể bé chưa bao giờ tồn tại, vì thế tôi muốn nói về bé về cuộc sống bé đã từng sống. Lời khuyên của tôi dành cho những ai đang bên cạnh ai đó đang trong đâu khổ chính là hãy chiều theo người đang đau khổ bởi sự mất mát và hãy để họ nói hết những gì về người họ yêu thương. Đừng khó chịu! Trong tim của họ, người đã khuất ấy vẫn còn sống và họ cần chi sẻ mối quan hệ ấy để vết thương có thể lành. Chỉ cần lắng nghe và để cho họ chia sẻ chính là một sự an ủi ý nghĩa vô cùng”.
“Chồng tôi ra đi cách đi ba năm. Chỉ trong một đêm, tôi trở thành người mẹ đơn thân của hai đứa con tuổi thiếu niên. Tôi sửng sốt trước những lời mọi người nói với tôi khi họ nghĩ chính là lời an ủi. Một người phụ nữ trẻ nói với tôi: ‘Đừng khóc. Giờ đây, Chúa Giêsu chính là chồng của tôi’. Tôi biết cô ấy có ý tốt, nhưng cô ấy không hiểu được điều ấy làm tôi đau đớn đến mức nào. Nói với tôi rằng giờ đây, chồng tôi “đang nhảy múa nơi thiên đàn” trong khi tôi đau đến không còn biết phải làm gì, thật sự không mang đến niềm an ủi cho tôi. Những người nâng đỡ tôi nhất khi họ nói với tôi họ yêu quý chồng tôi nhiều đến dường nào. Họ sẵn lòng chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm và không bỏ chạy khi nhìn thấy những giọt nước mắt. Những ai đơn giản chỉ nói họ rất buồn và biết rằng đó là một điều vô cùng khó khăn và không tầm thường hoá nỗi đau của tôi bằng những câu nói rập khuôn chính là mang đến cho tôi niềm an ủi nhất. Tôi biết những lời “đúng đắn” để nói, và tôi không muốn và không cần nghe. Hội những người đau khổ giúp tôi vượt qua. Tôi biết họ hiểu. Họ không bắt tôi phải “vượt qua”. Và tôi không có vẻ như điên khùng khi chia sẻ nỗi niềm của tôi với những người trong nhóm.
“Mọi người nói: ‘Cô có thể có những đứa con khác. Đó không phải là điều an ủi khi bạn đang trải qua sự mất mát đứa con bé bỏng, bạn không thể ôm bé trong vòng tay. Bạn muốn đứa bé ấy - đứa bé vuột khỏi tay bạn trước khi bạn có thể hôn lên má, trước khi bạn có thể thì thầm với bé ‘mẹ ở đây’. Mong muốn có đứa con kế tiếp là điều rất xa xôi.
“Khi ba tôi mất, tôi không còn tha thiết tổ chức sinh nhật năm ấy. Tôi muốn ba. Năm ấy, tôi bước sang tuổi 44. Tôi đang làm việc. Những cô bạn cùng phòng tặng cho tôi một tấm thiệp, trên đó mọi người viết những lời chúng. Hầu hết trong số họ đều viết những câu đại loại như: “Mình biết bạn buồn, nhưng hãy cố gắng có một sinh nhật hạnh phúc’. Một người bạn viết cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên, và đó sẽ luôn là một kỷ niệm vô cùng quý giá đối với tôi. Cô ấy đã viết: ‘Ba của bạn vô cùng vui sướng trong ngày bạn chào đời. Hãy nhớ điều ấy vào ngày sinh nhật của bạn’. Không lời nào có ý nghĩa đối với tôi cho bằng lời chúc ấy. Không điều gì khác có thể an ủi tôi cho bằng lời chúc ấy. Cô ấy đã tặng tôi món quà ý nghĩa nhất và ngày sinh nhật của tôi năm ấy. Cô ấy đã mang người Bố mà tôi yêu thương tha thiết đến trong sinh nhật của tôi, một hình ảnh đẹp để tôi trân trọng”.
Để kết thúc, xin mượn lời của một người mẹ đã mất đi đứa con gái của mình: “Tôi cảm thấy mình đã phải chiến đấu rất kiên cường. Giờ đây, tôi cảm thấy bình an hơn. Tôi biết chấp nhận hơn. Một trong những người bạn thân của tôi (tạ ơn Chúa vì cô ấy lớn hơn tôi và khôn ngoan hơn tôi) đã chia sẻ với tôi nỗi đau cô ấy đang đối mặt trong cuộc đời. Lời cô ấy nói thật sự làm tôi thức tĩnh. Cô ấy nói với tôi: “Tôi sẽ uống cạn chén đau khổ này, chỉ cần uống cạn nó. Và tôi sẽ xin Chúa biến nó thành điều tốt đẹp”.
Thiên Ân dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét