Trang

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 41

CAPHÁCNAUM, NGÀY …

Cha kính mến,

Sự nghiệp truyền giáo của con đang lên như diều, thì hôm nay con diều bỗng bị đứt dây. Uy tín của con đã rơi vỡ tan tành, không còn hy vọng hàn gắn. Hôm nay con phải lãnh một thất bại ê chề chưa từng thấy, đến mức độ con muốn độn thể để không còn ai thấy mặt con và để con đừng bao giờ thấy mặt ai nữa. Đau không thể chịu được ! Con ẩn mình trong thâm cung của lòng Cha. Ở đây con mới cảm nghiệm được bàn tay mầu nhiệm của Cha vẫn đang rà rà trên cuộc đời của con. Và ở đây con ôn lại diễn biến của sự cố.




1- Con đã tham dự nhiều đám tang. Mỗi đám tang đều gieo vào lòng con một nỗi buồn tê tái. Cha mẹ thương con là thế, vợ chồng yêu nhau là vậy… Tình yêu nào cũng đòi hỏi quyết liệt để hai người yêu thành một, tan hòa trong nhau, biến hóa trong nhau, và mãi mãi không xa lìa. Nhưng cái chết cứ lù lù đi tới, không khoan nhượng, không thương xót. Nó giết chết mọi thứ tình yêu. Nó khước từ nguyên tắc của tình yêu "Yêu nhau thì hai thành một và mãi mãi là một". Chết là kẻ thù dữ dằn nhất của tình yêu ! Nhưng con lại quyết tâm chiến thắng sự chết để bảo vệ nguyên tắc của tình yêu !…



2- Cha đã yêu thương trần gian đến nỗi đã sai con đi vào trần gian. Hiện nay con đang sống giữa trần gian và con đã yêu tha thiết trần gian. Con và trần gian phải trở nên một và phải mãi mãi là một…



Nhưng con biết Cha muốn gọi con trở về cùng Cha. Mà cái chết của con thì đã gần kề…



3- Cách đây một tuần lễ, Cha đã ban quyền vạn năng của Cha cho con, để con hóa năm ổ bánh mì cỏn con thành lương thực dồi dào làm no lòng thỏa dạ một đám quần chúng trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp… Phép lạ vĩ đại này gieo vào lòng con một cảm nghiệm sâu sắc rằng chính bản thân con phải trở thành bánh đề nuôi sống trần gian từ thời này qua thời nọ. Như thế, con trở về cùng Cha mà vẫn ở lại trong trần gian. Như thế, con chết mà con vẫn sống, đi rồi mà vẫn hiện diện. Nhưng làm thế nào để con thành bánh nuôi sống trần gian ? Con sẽ biến hóa bánh thành thân thể của con. Khả năng tuyệt vời này đang ở trong tay Cha và con tin rằng Cha sẽ ban quyền ấy cho con.



4- Sáng nay con đứng giảng trước một rừng người. Một rừng người là một rừng con tim, một rừng tình yêu. Họ yêu thương con và con yêu thương họ… Con yêu họ da diết, yêu đến nỗi nếu phải chết một ngàn lần để minh chứng tình yêu này, thì con lại sẵn sàng chết đến nhiều ngàn lần.



Thần Khí của Cha thấm nhập vào con khiến con giảng như xuất thần. Không phải là con giảng, mà là chính Cha đã giảng trong con. Ý tưởng được gói ghém như sau :



+ Tôi là Bánh-bởi-Trời, ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời .



+ Bánh tôi sẽ cho anh em ăn là chính thân thể của tôi.



+ Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì được sống muôn đời.



+ Ai không ăn thịt tôi và không uống máu tôi, người ấy không được sống đời đời.



Đó là bốn dòng tư tưởng Cha đã mạc khải cho con và con đã quyết liệt công bố cho bằng được, không lùi bước. Nhưng cũng chính vì thế mà hôm nay con đã trở thành nhà giảng thuyết thất bại chưa từng có trong lịch sử loài người. Cái rừng người đang hau háu nghe con giảng bỗng bất bình ra về. Thậm chí nhóm đệ tử 72 người đã từng gắn bó với con trong suốt nhiều tháng truyền đạo cũng bỏ con mà vĩnh viễn ra đi, ném lại sau lưng một câu nói chua chát không có được một chút tình người: “Lời gì mà chói tai thế ? !…”.



Chỉ trong chốc lát, ngôi nhà nguyện đang đầy cứng người bỗng biến thành ngôi nhà hoang với hai hàng cột chơi vơi. Nhóm mười hai thân tín của con đứng xớ rớ, mỗi anh một góc, nửa muốn ở nửa muốn đi. Họ chưa ra đi, vì họ ngại giáp mặt quần chúng. Họ còn đứng đó, vì chẳng biết đi đâu bây giờ. Nếu họ bỏ con mà đi thì con cũng không tiếc. Cái con phải tiếc chính là họ chưa hiểu được tấm lòng yêu thương của con. Con tập trung mười hai người lại để được nói một lời cuối.



Các anh cứ việc bỏ Thầy mà đi như mọi người nếu các anh thấy lời của Thầy là chói tai. Thịt Thầy là của ăn, máu Thầy là của uống. Đó là nguyện vọng tha thiết nhất của Thầy !



Bỏ Thầy thì chúng con theo ai bây giờ. Chúng con chưa hiểu lời của Thầy, nhưng chúng con tin lời của Thầy là lời hằng sống. Phêrô nói thế, nhưng mặt của anh vẫn còn ngơ ngác, chứng tỏ anh chưa hiểu gì.



Mười ba Thầy trò chúng con rời nguyện đường trở về căn nhà của Phêrô. Quãng đường không xa mà đi mãi không hết. Ai nấy đều cảm thấy cụt hứng và trơ trẽn. Quần chúng dòm chúng con bằng ánh mắt miệt thị. Có lẽ từ nay họ chẳng còn bao giờ đến nghe con giảng nữa… Họ có thể không đến nữa; nhưng con vẫn yêu thương họ da diết, thịt máu của con sẽ nuôi sống họ hôm nay, ngày mai và mãi mãi, để con và họ mãi mãi là một.



          Giêsu,



Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét