Trang

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 54

Bêtania, ngày…
Cha kính mến,


Bây giờ đã khuya lắm rồi mà khách vẫn còn ra vào. Gia đình của Mátta đang tấp nập như hội chợ. Ánh đuốc bập bùng. Từ trong nhà ra ngoài sân, thậm chí ra tới vườn, chỗ nào cũng chan hòa ánh sáng. Bập bùng. Bập bùng. Khách mới khách cũ, khách gần khách xa, người giàu kẻ nghèo đều ôm lấy Ladarô mà chúc mừng. Tiệc tùng sẽ còn kéo dài tới mai và mốt.


Chỉ vỏn vẹn có một ngày mà tâm hồn con ghi nhận biết  bao kỷ niệm sâu sắc :


Kỷ niệm 1 : Khi về tới Bêtania, con dừng chân ở cổng làng, chứ không vô nhà Mátta. Con cho Gioan đi báo tin cho Mátta và Maria, nhưng chỉ có Mátta ra đón. Trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng, Mátta vừa khóc vừa nhệu nhạo, vừa giáng lên đầu con một câu nói không tự chủ.

- Phải chi Thầy đến ngay khi được tin, thì em tôi đâu có chết. Nhà người dưng thì không mời Thầy cũng đến. Còn nhà người thân thì Thầy cứ thờ ơ như người dưng nước lã.

- Em của chị sẽ sống lại.

- Vâng tôi biết, đến tận thế nó sẽ sống lại… Hu… Hu.

- Mátta, đừng quá lời như thế. Bình tĩnh lại đi, chị sẽ thấy vinh quang của Chúa Cha… Maria đâu rồi ?

- Nó giận Thầy rồi.


Kỷ niệm 2 : Một lát sau Mátta và Maria cùng ra gặp con  ở đầu làng. Maria là mẫu người có cá tính đặc biệt. Rất cực đoan. Thương đấy, nhưng cũng giận đấy. Thương hay giận thì cũng hết mình. Vừa thấy con, cô lăn đùng ra đất như một đứa con nít hờn dỗi.

- Nếu Thầy đến sớm thì đâu đến nỗi này. Trời ơi là trời. Bây giờ Thầy còn đến làm gì nữa ! Hu… Hu … (ngất lịm đi một vài giây).

- Maria, nếu cô đuổi, thì tôi về Galiiê ngay bây giờ.

- Thầy, Thầy tha thứ cho con. Con mất dạy, con sửa mình chưa hết. Mời Thầy vô nhà. Thầy về Bắc thì chị em con sẽ chết theo Ladarô mất.


Cha kính mến,


Maria là một trong những bông hoa mọc từ đống gạch vụn. Nay hắn thuộc về Cha và vâng giữ lời Cha. Phải nhìn thấy trọn vẹn quá khứ của hắn, mới thấy được hết ý nghĩa của sự nghiệp cứu độ. Hắn là niềm kiêu hãnh của con đấy.


Kỷ niệm 3 : Con đến đứng trước ngôi mộ. Mátta và Maria đứng khóc thút thít ở bên con. Bà con bạn bè của gia đình đứng vây xung quanh. Đa số là người từ thủ đô tới. Họ là bạn của Mátta, của Ladarô, nhưng đa số là của Maria. Bỗng con bị xao xuyến. Tim con như muốn ngừng đập. Nghẹn ngào. Khó thở. Nước mắt ứa ra. Đúng ra chẳng có gì để buồn, vì con biết ý Cha là con phải cho Ladarô sống lại. Nhưng nỗi buồn thống thiết của mọi người xung quanh làm con bị xao xuyến. Nỗi buồn nào của nhân thế cũng làm con bị xao xuyến, vì nhân thế đã ở trong con tim của con rồi.


Kỷ niệm 4 : Rồi bỗng con xuất thần. Không thấy Mátta. Không thấy Maria và quần chúng. Không thấy cả ngôi mộ của Ladarô. Con chỉ thấy Cha. Cha ơi, con muốn làm vinh danh Cha trước mặt muôn người. Con phải thực hiện phép lạ cuối cùng trước khi con trở về cùng Cha… Một luồng sinh khí tràn ngập thân thể con, thúc bách con, khiến con hành động.


- Mátta, biểu mấy người đàn ông cạy cửa mộ.

- Thưa Thầy, nặng mùi rồi, em tôi nằm ở đó bốn ngày nay rồi.

- Chị chưa tin lời tôi sao ?


Những người đàn ông phá cửa, rồi đẩy tảng đá cửa mộ sang một bên. Mọi người lùi lại một bước. Sợ hãi. Ladarô nằm đó, vải quấn cứng như một cái kén khổng lồ… Bỗng con giơ tay lên, miệng hét thật lớn.

- Ladarô : Đi ra ngay !

Cái kén khổng lồ ngồi dậy, cựa quậy khó nhọc.

- Mấy ông vào gỡ cho anh ta.


Mọi người ào tới, gỡ dây băng cho Ladarô, rồi ôm anh ta  mà đấm thùm thụp. Mừng quá. Mừng quá hóa điên. Cuồng loạn. La hét. Ladarô lách mình khỏi đám quần chúng, đến ôm con. Con áp má chào mừng anh… Thế là tòa nhà của Mátta trở thành hội chợ.


Kỷ niệm 5 : Gioan nói nhỏ bên tai con.


- Thưa Thầy, giới trí thức ở thủ đô tin Thầy là Đấng Mêsia rồi. Nhưng Rắpbi Nicôđêmô cũng vừa cho tin là ngài Thượng tế và Công nghị đã quyết định thanh toán Thầy rồi đấy.

- Thầy biết hết rồi. Đó là ý của Chúa Cha. Thầy sẽ bị giết như Thầy đã báo cho các anh. Thầy đang nôn nóng chờ đợi đây.


       Giêsu,

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét