Trang

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 44

XÊDARÊ-PHILÍP, NGÀY …

Cha kính mến,


Chiều nay con ra lệnh cho Phêrô.


Tập trung anh em lại. Thầy sẽ cho biết tin quan trọng nhất.


Mời anh em tập họp. Chuẩn bị chiến đấu. Thầy sắp phất cờ khởi nghĩa.


Thầy trò chúng con ngồi xếp bằng thành một vòng tròn. Mười hai đệ tử, anh nào cũng nhấp nhổm ngồi không yên, cặp mắt nào cũng háu háu chờ tin sốt dẻo. Họ thích tuốt gươm và đâm chém. Họ muốn ngồi bệ vệ và làm cha thiên hạ. Hiếu chiến, hiếu thắng và kiêu ngạo từ móng chân đến sợi tóc. Tốt với thần thánh nhưng tệ với đồng loại. Xun xoe với Giavê để chà đạp lân bang. Lịch sử dài hay ngắn cũng chỉ có bấy nhiêu tâm địa.



Thái độ lạnh lùng và im lặng của con làm cho họ cụt hứng. Không còn hau háu. Mười hai người thành mười hai pho tượng buồn. Bây giờ con mới rỉ rả bộc bạch hết nỗi lòng của mình.


Dân tộc ta, từ thời Đavít đến bây giờ, ngàn người như một đều mong đợi Đấng Cứu Thế. Ngàn người như một đều nghĩ rằng: Đấng Cứu Thế là một ông vua vĩ đại bách chiến bách thắng, biến mọi đế quốc thành chư hầu của Giêrusalem. Thầy nói thật với các anh rằng: nghĩ như thế là sai lầm hoàn toàn.


Đấng Cứu Thế là chính Thầy đây. Nhưng Thầy sẽ không phất cờ khởi nghĩa, sẽ không làm vua… Và các anh sẽ không ai làm quan, làm tướng… Chỉ còn chừng bảy tháng nữa là đến lễ Vượt Qua. Thầy sẽ về Giêrusalem. Thầy sẽ bị bắt, bị tra tấn, bị đóng đinh như một tên tử tội. Nhưng ba ngày sau Thầy sẽ sống lại.


Mười hai cánh tay giơ lên, mười hai cái miệng la bai bải :


Không được !


Không phải vậy ?


Thầy nói thật hay Thầy nói ẩn dụ ?


Thầy nói thật hay Thầy nói đùa ?


Thế là công dã tràng !


Con đứng dậy, lẳng lặng bỏ đi. Mười hai người vẫn ngồi lì ở đó, huơ tay tỏ vẻ bất bình… Con đi mãi, đi thật xa. Bỗng có tiếng bàn chân đạp trên lá khô, ngay phía sau lưng.


Gì đó Phêrô ?

Thưa Thầy, thế là công cốc. Ba năm theo Thầy tôi cứ tưởng là sẽ được chia sẻ vinh quang với Thầy. Ai ngờ… thầy lại bẻ chỉa. Làm sao tôi dám vác mặt về mà nhìn vợ con, xóm giềng. Tôi cắn cỏ lạy Thầy, xin Thầy nghĩ lại. Đức Giavê không nỡ tâm để Thầy phải khổ cực và nhục nhã như một tên tội lỗi như vậy. Ở hiền thì gặp lành Thầy ạ. Tôi van Thầy, Thầy đừng căng với các rắpbi, thì các ngài chẳng chống đối Thầy đâu. Thầy cứ ngọt ngào, một "kính thưa quý vị luật sĩ “, hai "kính thưa quý vị biệt phái", thì ai mà bắt, ai mà giết Thầy.


Đồ quỷ, dang ra chỗ khác ! Trong đầu mi không có lấy một chút tư tưởng thần linh, nhưng lại đặc sệt những tư tưởng phàm tục.


Thầy nặng lời với tôi quá vậy sao ?

Phêrô bưng mặt mà khóc. Con bỏ anh ta ở đó và tiếp tục đi nữa, đi vào tận sâu thẳm của lòng Cha, ở đây tâm hồn con dịu lại và ngất lịm trong vòng tay của Cha.


      Giêsu,

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét