Trang

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 61

Giêrusalem, ngày … 
 

Cha kính mến,
 
Con đang ở đây, nơi con được an táng và được Cha cho sống lại. Còn ở kia trong ngôi nhà của chị Maria, các đệ tử của con đang “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”.

Phải chi Thầy chết luôn, đừng sống lại, thì mình đỡ khổ.

Tại sao cậu nói ngược đời vậy ?


Tớ nói xuôi chứ không nói ngược. Này nhé, nếu Thầy chết luôn đi, thì Thượng tế và Công nghị sẽ quên bẵng tụi mình. Mạnh ai nấy về nhà, lấy mo bịt mặt một thời gian, rồi mọi người sẽ quên cái ngu của tụi mình. Bây giờ Thầy sống lại, Thượng tế và Công nghị đang đổ thừa cho tụi mình tội ăn trộm và giấu xác Thầy. Họ sẽ truy nã. Các cậu có chạy đằng trời cũng không thoát. Chúng mình sẽ bị chém đầu hết.

Thì Thầy có sống lại đâu mà sợ.

Tại sao không ? Tất cả các bà đều gặp Thầy. Hai thằng đi Emmau gặp Thầy. Tất cả chúng tớ đều gặp Thầy. Chúng tớ đã rờ vào vết đinh ở tay chân và vết đòng ở sườn Thầy. Thầy ngồi ngay chỗ này, cùng ăn bánh và mật ong với tụi tớ. Phải chi cậu đừng "chém vè" thì cũng đã gặp Thầy rồi.

Tụi bay giống đàn bà quá à : bạ đâu tin đấy. Chừng nào mắt thấy, tay rờ. .. thì thằng này mới tin. Bình tĩnh và cẩn trọng, đó là châm ngôn của tớ.

Gàn bát sách cũng là châm ngôn của cậu đấy.

Móc họng, đâm thọc… cũng là nghề của hắn.

Ích kỷ, vô tâm và vô tình cũng là châm ngôn của hắn. Thầy mới tắt thở một cái là đã chuồn rồi, không còn nghĩ gì đến anh em cả. Sống chết mặc bay… là thế.

Niềm tin và hy vọng vừa nhen nhúm, nay lại đang lụi tàn. Người không tin thì chỉ thất vọng, còn người tin thì lại tuyệt vọng. Người không tin thì đã đi hết con đường khổ giá, còn người tin thì lại phải nối dài con đường khổ giá ấy.

Lạy Cha, xin Cha ban Thần Khí cho họ để họ tin và tin thật mạnh. Bây giờ Thần Khí của Cha là tất cả.

Cha kính mến,

Con lại đi vào nội thành. Con lại đến với ngôi nhà cửa  đóng then cài của chị Maria.

Căn nhà dưới : Các bà phụ nữ xay bột, nhồi bột, nướng bánh, chiên bánh và nhai nhóp nhép không ngừng. Các bà không buồn, không lo, không sợ, chỉ ngong ngóng chờ đợi…

Căn nhà trên : ngọn đèn dầu leo lét soi sáng nửa vời những khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm. Buồn chán và lo sợ. Uống rượu và buông thả… Tôma dựa lưng vào vách tường, cái mặt vênh vênh, bất cần đời.

Con hiện hình cho họ.

Chúc anh em bình an.

Thầy !

Mọi người cùng hô một lượt. Thầy trò, tay trong tay, ánh mắt trong ánh mắt, nhìn nhau và không nói…

- Tôma, anh lại đây. Anh hãy lấy ngón tay mà rờ vào vết đinh, hãy lấy bàn tay mà thọc vào vết đòng… Anh nghĩ cô độc, anh sống cô đơn. Chỉ còn một mình anh là cứng đầu không tin Thầy sống lại.

Lạy Thầy ! Lạy Chúa ! Con tin Thầy đã sống lại thật.

Bây giờ anh mới tin phải không ? Anh tin vì anh anh đã thấy. Phải chi anh tin vì lời Kinh Thánh… thì hay biết mấy.

Tôma cúi mặt, suy nghĩ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tôma, ánh mắt hằn học, ánh mắt đay nghiến : “Chừa cái thói gàn nhé !”

Anh em hãy nhận lấy Thần Khí của Cha.

Tất cả đều nhìn con bằng ánh mắt dò hỏi.

Thần Khí của Cha sẽ biến anh em trở thành can đảm, yêu thương. Không có Thần Khí của Cha thì chính sự nghiệp của Thầy cũng chỉ là "bán đồ nhi phế".

? !

Anh em chưa hiểu được Thần Khí của Cha đâu. Chính Ngài sẽ dạy anh em. Nhưng hãy cầu nguyện để Cha ban Thần Khí cho anh em… Thầy sẽ còn gặp anh em vài lần nữa trước  khi Thầy về với Cha…

Con biến đi và trở về ngôi mộ phục sinh. Các môn đệ của con vẫn còn ở đó, chẳng biết làm gì . Nhưng bớt lo và bớt sợ… và thôi không còn đay nghiến nhau nữa.

        Giêsu,

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét