Trang

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 59

Giêrusalem, ngày …

Cha kính mến,
Sáng nay con giật mình thức giấc, mùi lô hội thơm ngào ngạt, mở mắt ra, trời tối như mực. Con ngồi dậy, nhưng toàn thân bị bó cứng như con nhộng bị giam trong tổ kén. Con lần mò gỡ từng nuộc vải, gom lại thành mớ. Mỗi nuộc là một kỷ niệm quý giá… ngồi trong bóng tối, con tưởng niệm về Cha.
Bỗng đất rung lật bật dưới gan bàn chân. Rầm một cái, cửa mộ bật tung. Bụi cát bay mù mịt trong ánh sáng bình minh nhạt nhòa. Con bước ra ngoài. Đội lính đền thờ cùng hét lên một tiếng, rồi chạy biến mất trong làn sương mai dày đặc.

Con đứng trước cửa mộ, nhìn ngắm vết đinh còn ghi trên cổ tay và trên bàn chân. Một vết đâm thật rộng còn ghi trên sườn trái. Một cảm giác lạ lùng chạy rần rần trên khắp cơ thể. Con đang đi vào một thế giới mới, một thế giới bồng bềnh giữa  linh hồn và thể xác. Thể xác giãn nở trong không gian vô tận và trong thời gian vĩnh cửu. Vĩnh cửu và vô biên đang đọng lại trên đầu ngón tay giữa của con… ! Không gian vô tận đều ở trong tầm tay với. Quá khứ vĩnh hằng cũng như tương lai vô biên đều đang sờ sờ trước mắt. Con thấy tất cả, con hiểu tất cả. Con cảm nghiệm rằng đó là thân xác mà Cha đã cho sống lại. Thân xác bị đóng đinh và thân xác phục sinh giống như con sâu và con bướm. Con sâu ăn lá của cây, con bướm hút mật của hoa. Con sâu bò lồm cồm trên mặt lá xanh biếc, con bướm bay chập chờn trên ngàn hoa muôn sắc. Con sâu là tiền thân của con bướm. Con bướm là hậu thân của con sâu. Tuyệt vời !
Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã cho con phục sinh từ cõi chết, vì Cha đã nâng thân xác con lên ngang tầm với linh hồn.

Cha kính mến,
Ngày hôm nay có nhiều biến cố xảy ra.
1- Bọn lính gác đã hoảng hồn khi đất chuyển động. Họ hết hồn khi thấy con từ trong mồ bước ra. Họ ba chân bốn cẳng chạy về đền thờ.
Thưa các thầy, ông Giêsu sống lại thật !
Đồ ngu ! Chết là hết, chứ làm sao mà sống lại được.
Xin các thầy ra mộ mà xem. Cửa mồ lật ngửa ra. Và ông ta ra đứng ở cửa mộ. Đúng là ông ta trăm phần trăm.
Chết cha rồi ! Ông ta mà sống lại, thì tụi mình phải độn thổ hết. Cơ chế này phải sụp đổ…
Đã đâm lao thì phải theo lao. Đây tiền đây, cầm lấy. Không được nói là nó sống lại. Ai nói nó sống lại thì bị vạ tuyệt thông tức thì. Cứ nói đại thế này : "Môn đệ của hắn đã đánh cắp xác hắn mang đi rồi ! Chúng tôi không ngờ, vì ngủ quên hết”.
Nói thế không được đâu. Lính gác mà ngủ, thì ông Philatô chém đầu tụi tôi hết.
Các anh yên tâm. Chúng tôi sẽ thương lượng với ngài Tổng trấn. Dù tốn một chục cân vàng, chúng tôi cũng phải lo.
Quả vậy, Philatô là nhà quân sự lão luyện, ông không thể bỏ qua chuyện lính gác mà ngủ quên. Ông cho mời Thượng tế tới dinh để thẩm vấn. Ông cũng muốn nhân dịp này để trả thù Thượng tế và Công nghị, vì ông bị họ dồn vào thế phải trao con cho họ để đóng đinh. Nhưng cuối cùng thì vàng đã giải quyết tất cả.
+ Philatô thì được một đống vàng mà không mất một giọt mô hôi. Ông ôm vàng, nhưng là vàng của đền thờ. Lấy vàng của đền thờ để che lấp tội ác của mình. Nhất cử lưỡng tiện. Cơm còn, ghế còn, chỉ mất chân lý thôi. Cả Thượng tế lẫn Philatô đều một quan điểm : “Chân lý là cái quái gì".
2- Maria Mácđala thò đầu vào cửa mộ. Thất vọng! Cô chạy về báo tin khủng khiếp này cho Phêrô và Gioan.
Xác Thầy không còn ở trong mộ nữa ! Hu… Hu…
Tại sao chị biết ?
Cửa mộ toang hoác à ! Trời ơi là trời ! Thế này là thế nào ?  Các anh đi kiếm ngay đi ! Đàn ông gì mà…
Mácđala là mẫu người cực đoan : sa đọa đến tận cùng, thì hoàn lương cũng đến tột đỉnh; thương đến nơi mà ghét cũng tới chốn; đã làm thì không ai cản được. Và cô cũng chẳng thèm sợ ai. Bây giờ cô lại đến đây. Ngồi đó mà than. Bất cần đời. Cô chửi từ Caipha đến Philatô. Cô trách Nicôđêmô là bất lực. Cô chê hết bọn đàn ông là hèn nhát đã không cứu được mạng của con…
Đế chấm đứt tình trạng nổi loạn của Mácđala, con hiện  hình và hiện hình từ  từ để cô ấy không bị “sốc".
Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai vậy ?
Thưa ông, tôi cắn cỏ lạy ông, nếu ông dời xác Thầy tôi đi đâu, thì xin cho tôi hay để tôi đưa Người về. Tôi xin đền ơn ông: bao nhiêu cũng được, cái gì cũng được…
Maria, Thầy đây !
Thầy !… Mácđala ôm ghì lấy chân con. như để không còn bao giờ xa lìa nữa.
Maria, buông Thầy ra ! Thầy đã sống lại rồi, chẳng bao giờ chết nữa đâu mà sợ. Hãy về báo tin mừng này cho các anh em. Thầy được Chúa Cha cho sống lại. Người là Chúa của Thầy và là Chúa của anh chị em hết thảy…
Nói rồi con biến đi. Maria đứng ngơ ngác một lúc rồi hớt hải ra về - Vừa đi vừa chạy…
3- Các bà thừa sai đã đến đây lúc trời chưa hừng sáng. Đó là các bà Gioanna, Xudanna, Xalômê, dì Maria mẹ của Giacôbê và Giuse. Họ đến để viếng mộ, để than khóc, để xức dầu thơm. Họ chưa hài lòng về lễ an táng của con vào chiều thứ  Sáu. Thời gian quá eo hẹp : Chỉ có ba giờ để vừa làm giấy khai tử, vừa xin phép an táng, vừa hạ xác, tắm rửa, tẩm liệm và an táng. Mặt trời lặn thì mọi người đã phải có mặt ở nhà rồi. Giuse Arimathia và Nicôđêmô đã làm hết khả năng và đã đạt tiêu chuẩn, nhưng các bà lại đặt ra một tiêu chuẩn khác, tiêu chuẩn của con tim.
Bác Giuse vội vã quá, mua lộn thứ dầu thơm không được tốt.
Các bác ấy cứ lúng ta lúng túng như đàn bà vậy. Vải liệm cũng chả mua được loại tốt.
Nhà chị Maria thiếu gì dầu thơm hảo hạng. Vậy mà mấy bác ấy lú lẫn chẳng nghĩ ra. Tức gì đâu…! Hu… Hu…
Ừ, mà tụi mình ngu quá. Đi xức dầu cho Thầy mà không có đàn ông thì làm sao nạy được cửa mộ ?
Kìa, ai đã nạy cửa mộ kìa !
Họ ào tới. Con lánh mặt, chỉ có sứ thần tiếp họ.
Tại sao các bà lại đi tìm người sống ở chỗ chết này ?
Các chú nghe chưa ra. Chúng tôi đi tìm Thầy Giêsu của chúng tôi đã mai táng ở đây từ hôm thứ Sáu vừa rồi.
Tôi biết ! Thầy đã chết, đã mai táng ở đây, nhưng đã sống lại rồi. Chính Thầy đã nói với các bà rồi mà…
Các bà cúi mặt suy nghĩ một lát rồi lui gót. Xấu hổ, vui mừng, hoang mang. Con đón đường các bà.
Chào các bà !
Thầy !
Các bà ào tới như trẻ thơ - Con lùi lại vài bước.
Các bà bình tĩnh đi. Hãy về báo tin cho các anh em là Thầy đã sống lại.
Họ ngơ ngác một hồi rồi rảo bước về thành. Tiếc ngơ ngẩn.
4- Được Mácđala báo tin, Phêrô và Gioan hốt hoảng chạy ra mộ, Gioan đến trước, không dám vào, thập thò, chờ Phêrô. Phêrô tới. Cả hai cùng vào.
Phêrô bực tức, giật râu, xé áo, miệng la bai bải : "Tại sao kỳ thế này ? Đứa nào lấy xác Thầy ? Tao sẽ giết nó". Phêrô vẫn thế: bốc đồng. Nhưng bạo phát thì bạo tàn.
Về đi Gioan, ở đây không ổn đâu !
Thầy sống lại thật rồi Simon ạ !
Tại sao mày biết ?
Khăn che mặt Thầy xếp lại để riêng một chỗ. Những nuộc vải Thầy gom lại để ở một chỗ khác. Đó là tập tính của Thầy. Cứ nhìn là em biết ngay.
Cả hai ra về. Phêrô thì bàng hoàng, hốt hoảng, không còn biết phải làm gì. Anh giống như người mất hồn. Đi tìm xác Thầy thì không dám, ngồi du dú ở đó, bỏ mặc Thầy mất xác thì lương tâm cắn rứt. Tiến lên thì không đủ can đảm, thoái lui thì vô trách nhiệm. Dằn vặt, ray rứt. Đó là hình phạt dành cho những người không cương quyết, cứ đu đưa giữa thiện và ác, giữa thiện lớn và thiện nhỏ,  ác nhỏ và ác lớn.
Gioan thì đã xác tín vào sự kiện Phục sinh. Anh im lặng để chờ đợi gặp gỡ - Anh đi tìm mẹ con để báo tin vui và để cùng nhau chờ đợi:
Mẹ, Thầy con sống lại rồi ! Không biết bây giờ Người ở đâu ?
Mẹ vẫn nghĩ như thế. Nhưng mẹ không hiểu con của mẹ sẽ sống lại và sống như thế nào ? Bao giờ Người sẽ tỏ hiện cho mẹ con mình hay ? Thôi thì cứ ghi khắc trong lòng và suy gẫm, rồi chờ đợi ngày vinh hiển của Người…
Hai mẹ con tay trong tay, cùng nhìn về chân trời xa thẳm. Lặng đi và chờ đợi… .
Bây giờ Gioan là thế, quấn quít bên mẹ của con và chăm sóc bà như mẹ ruột của mình. Cả hai cùng chia sẻ những giây phút trầm lắng.
5- Cái tin "Giêsu mất xác để lại ngôi mộ trống” đã loan đi khắp thành Giêrusalem và vùng phụ cận. Vùng nghĩa địa hoang vắng này bỗng trở nên tấp nập như hội chợ. Các Rắpbi có mặt ở khắp nơi và nhiệt thành hướng dẫn dư luận quần chúng.
Đệ tử của Giêsu ăn trộm xác giấu đi để tung tin Thầy của chúng đã sống lại.
Bọn chúng đem xác Giêsu về chôn ở Nadarét rồi. Lá rụng về cội mà.
Lính gác mòn mỏi thì ngủ - Bọn Galilê chớp ngay thời cơ để lấy xác đem đi. Chắc là chúng đã vùi giập cho phi tang ở đâu đó.
Nhưng cũng có những Rắpbi phát biểu thẳng thắn và khách quan.
Ông Giêsu sống lại hay không, thì tôi không biết.  Nhưng nếu ông ta cho Ladarô chết bốn ngày rồi mà vẫn sống lại được thì việc ông sống lại cũng chẳng có gì lạ.
Nếu bọn Galilê lấy xác Giêsu đem đi, thì ít ra cũng để lại mùi hôi tanh chứ. Xác chết ba ngày mà trong mộ chỉ thấy mùi lô hội thơm ngào ngạt !?
Lính gác mà ngủ ư ? Chém đầu hết là vừa. Vậy tại sao không đứa nào bị phạt kỷ luật nhỉ ?
Nếu bọn nó ngủ thì tại sao lại biết môn đệ lấy xác Giêsu đem giấu đi ? Mà nếu thấy, thì tại sao không bắt trói tụi nó ? Chắc là có chuyện mờ ám gì đây.
Lỡ đâm lao thì phải theo lao - Không lẽ ngài Thượng tế và Công nghị phải xin lỗi dân chúng về vụ kết án sai lầm này sao? Không lẽ toàn thể lãnh đạo phải quỳ xuống mà xin lỗi ông Giêsu sao ? Như vậy thì còn đâu là danh dự của người đại diện Chúa Giavê, còn đâu là uy tín của Công nghị ? Muốn tin ông Giêsu sống lại thì cứ tin, nhưng đừng đòi hỏi các Đấng Bề trên phải hạ mình quá đáng.
6- Nội đêm hôm nay con đã rời khỏi ngôi mộ ghi khắc đầy những kỷ niệm dấu yêu này để hiện hình cho hai anh đi Emmau và cho mười người trong nhóm 12 – Họ rất mừng vì thấy con, nhưng vẫn chưa hoàn hồn - Nỗi đau hôm qua là quá lớn. Nỗi đau của hôm nay vẫn còn là một vết thương rỉ máu. Nỗi đau của ngày mai thì đang lồ lộ ra đó. Lãnh đạo ở Giêrusalem đang chụp lên đầu họ một cái mũ quá nặng  ¨Ăn trộm xác Giêsu giấu đi"
Trong những ngày qua tình huynh đệ sứt mẻ quá nhiều. Chẳng ai an ủi được ai. Chẳng ai nâng đỡ được ai. Họ đổ thừa trách nhiệm cho nhau. Họ cắn xé nhau.
Tại sao Giuđa đã bán Thầy từ sáng thứ tư mà không đứa nào biết ? Toàn là đồ ăn hại.
Tại sao Gioan quen thân với thầy Thượng tế, mà không nói được lấy một lời nào để cứu Thầy. Có miệng mà như câm ! "Ngồi bên tả bên hữu” thì nhanh lắm !
Tại sao Nicôđêmô và Giuse là những ông quan tai to mặt lớn mà chỉ giúp Thầy được có một việc là đi khai tử và an táng cho Thầy ? Đáng trách !… 


         Giêsu,
Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét