Trang

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 51

Giêrikhô, ngày… .

Cha kính mến,

Đêm nay con nghỉ tại nhà ông Dakêu. Trong khi con đang cầu nguyện với Cha ở trên sân thượng này, thì ở dưới sân kia, khách tiệc vẫn chưa ra về, và ở ngoài phố kia vẫn có những người lảng vảng có ý rình mò. Ở đây, người ta yêu thương con. Ở ngoài kia, người ta ganh ghét và xuyên tạc con. Ở đây, người ta nhân danh tình người để yêu thương. Ở ngoài kia, người ta nhân danh Thánh luật để ghét ghen… .



Sáng nay con đi qua Giêrikhô để tiến về Giêrusalem cùng với đoàn hành hương tầng tầng lớp lớp. Bỗng con thấy có một chú bé ngồi lắt lẻo trên cành cây vả. Nhưng… chú bé lại có râu !

            Con dừng lại. ánh mắt của ông lùn và ánh mắt của con gặp nhau. Ánh mắt ấy bộc bạch tất cả tấm lòng và cuộc đời của mình: một người thu thuế ; một người bị vạ tuyệt thông cách ly ; một người say mê giáo thuyết và con người của Giêsu Nadarét ; một con chiên lạc đang tìm lối về…


Xung quanh con bắt đầu có tiếng xầm xì :


Thằng cha lùn này là trưởng ty thuế vụ ở đây.

Thằng Dakêu đó : chịu nhục để có tiền, chịu đấm để ăn xôi. Giàu lắm !

Đồ liếm gót thực dân ! .

Kệ hắn, Thầy ơi ! Thầy nói chuyện với hắn là mất hết uy tín đó, là mắc uế đó.


Lòng con xao xuyến. Tội nghiệp quá chừng. Thương mến vô vàn. Bất giác con thốt lên :

Ông Dakêu ơi, xuống đi ! Hôm nay tôi đến trọ nhà ông đấy. Chúng ta tha hồ mà hàn huyên.


Dakêu cười sung sướng, nhảy bụp xuống đất, loóc toóc chạy về nhà. Có tiếng thở dài thất vọng :

Thầy lại vào nhà người tội lỗi nữa rồi !


Ông Dakêu đãi tiệc linh đình. Có một số người La Mã tham dự. Có ca nhạc và múa nhảy :

Ông làm gì mà rình rang quá vậy ?

Mừng quá Thầy ạ. Tôi nghe người ta nói về Thầy từ lâu, đặc biệt là tôi biết Thầy thương bọn thu thuế chúng tôi. Trong khi người ta coi tụi tôi như những con chó ghẻ, thì Thầy lại yêu thương và quý mến chúng tôi. Tôi chỉ ước ao được nhìn mặt Thầy một cái thôi, thế mà Thầy lại đến ở nhà tôi. Tôi nhớ ơn Thầy suốt đời.

Tại sao ông làm nghề thu thuế này, làm cớ cho đồng bào khinh dể ?

Đời mà Thầy. Có tiền thì mua tiên cũng được. Tôi cố chịu đấm để ăn xôi… Không ngờ xôi lại hẩm. Có tiền chưa là hạnh phúc đâu Thầy ạ. Có nhiều lúc tôi muốn bỏ nghề; nhưng lỡ mất rồi. Dù trở về cũng vẫn bị khinh dể.

Ông hãy dùng tiền phi nghĩa để đền tội.

Vâng, để tỏ lòng biết ơn Thầy, tôi xin hiến một nửa  gia tài của tôi để giúp người nghèo. Còn nếu tôi hà lạm của ai, tôl xin đền một thành bốn.


Lời tuyên bố hứng khởi của Dakêu làm nhiều người lắc đầu một cách thất vọng : vợ của ông, thân nhân của ông, bạn bè của ông.

Đồ khùng !

Ngu ! Của mồ hôi nước mắt chứ đâu phải của trời cho.

Ông cho hết đi, rồi lấy gì mà nuôi con… .


Ông Dakêu vẫn tỉnh bơ. Nụ cười vẫn nở trên môi.


Có biết bao tâm hồn quảng đại trong hàng ngũ "tội nhân" ! Có biết bao tâm hồn muốn sám hối mà cơ chế chẳng cho sám hối. "Luật" không phải là con đường cứu độ, mà là cánh cửa sắt khóa chặt muôn thuở ! Con nguyền sẽ phá banh cánh cửa sắt lỗi  thời này…

Luật “vị nhân sinh” chứ không “vị cơ chế”.


        Giêsu.

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét