Trang

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 19

CAPHÁCNAUM, NGÀY ….

Cha kính mến,


            Con trở về đây sớm hơn dự tính, vì Gioan không còn nữa. Anh con đã bị bắt, bị tống ngục và bị chém đầu. Cái chết tức tưởi của Gioan đang tạo nên một trận cuồng phong dư luận.


Gioan là người không thức thời, biết tiến mà không biết lui. Hêrôđê cướp vợ của ông anh, đó là tội ngoại tình, đó là tội loạn luân. Đúng thế. Nhưng vua chúa quan quyền làm sai thì kệ người ta. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu Gioan đừng khiển trách Hêrôđê về tội ác ấy, thì không phải ngồi tù, không bị chém đầu, tha hồ mà giảng, tha hồ mà làm phép rửa… Giảng và làm phép rửa đến mãn đời… Đúng là trẻ người non dạ.

Hêrôđia, một người đàn bà sống ngoài cương thường đạo lý. Bà chỉ biết quyền và lợi. Bà sẵn sàng bảo vệ quyền lợi bằng mọi giá. Bà là người đạo diễn thành thạo đến quỷ quyệt, để thủ cấp của Gioan được để trên cái mâm mà dâng cho bà. Một người đàn bà thủ đoạn và tàn nhẫn đến rùng mình !

Hêrôđê, một nhà chính trị hoạt đầu. Dù chỉ là một ông vua bù nhìn trong một nước thuộc địa, ông vẫn luồn lọt để được một chỗ đứng cao hơn các tiểu vương khác. Ông được Hoàng đế La Mã cho làm vua hai xứ trù phú nhất, đó là Galilê và Pêrê.


Là một ông vua phi đạo đức đến thành quỷ ác. Chỉ vì chiều vợ, ông đã tống giam một sứ ngôn được toàn dân kính trọng và thương mến. Chỉ vì chiều đứa con ghẻ, chỉ vì cao hứng trong cơn say xỉn, ông cho chém đầu một nhà tu hành vô tội. Mạng sống của một công dân, cái đầu của một nhà truyền đạo đối với ông, chỉ là trò đùa của cung đình. Ghê tởm thật !

Hêrôđê còn là một tín đồ nham nhở, ông đã cướp vợ của ông anh, một tội mà luật Môsê kêu án tử hình [1]. Thế mà hằng năm ông vẫn về thủ đô để dự lễ Vượt qua như một tín đồ thuần thành !

Đối với ông đạo chỉ là cái áo mưa : mưa thì mặc, hết mưa thì quẳng đi. Đạo cũng chỉ là một thứ thực dụng.


Cha kính mến,

Dư luận nhận xét về Hêrôđê và Hêrôđia thì rất đúng. Quyền bính và luật pháp không vị nhân sinh thì lịch sử sẽ đào thải nó. Còn Gioan thì sẽ mãi mãi là một vĩ nhân, một anh hùng tuẫn đạo, một nhà truyền giáo đúng đắn nhất. Anh chọn chân lý chứ không chọn mạng sống. Anh tự hủy để Tin Mừng lớn lên.

Anh tự nguyện chui vào bóng tối để nhường lối cho con. Trong lúc sinh thời anh thường tuyên bố :”Người thì phải lớn lên; còn tôi thì phải nhỏ đi”. Ước chi lời nói này mãi mãi là khuôn thước cho mọi nhà truyền giáo của mọi thời đại.


          Giêsu

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét