Trang

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

[TĐYT] Con Cái Mới Là Những Gì Mãi Mãi.

Những người làm cha mẹ chúng ta đều muốn con cái mình được mọi người xung quanh yêu mến, và chúng có thể hoà hợp được với những đứa trẻ khác. Và dĩ nhiên tôi cũng muốn điều đó, khi đứa con đầu lòng của tôi, Danae, bắt đầu chơi với những đứa trẻ khác. Tôi cố dạy bé biết cách đối xử yêu thương đối với mọi người, và trong hầu hết mọi trường hợp bé đều làm tốt - kết bạn, không đánh nhau, biết quan tâm, giúp đỡ, và ngay cả việc để tôi chơi với những đứa trẻ khác. Dạy cô bé biết nhường đồ chơi của mình chính là thách thức lớn nhất đối với tôi.
Để cho bé thêm cơ hội học được bài học này, chúng tôi đã bắt đầu mời những đứa trẻ cỡ tuổi của bé đến nhà chơi. Một bước nhỏ trong hành động của chúng tôi chính là bí quyết giúp Danae khám phá ra rằng việc chia sẻ với người khác là rất thích thú - một bài học mà sau đó khi tôi phát hiện ra, chính tôi cần phải ôn lại.
Một buổi tối nọ, Danae mời bạn của bé, Natalie đến chơi cùng. Natalie là cô bạn rất thường hay chơi cùng với Danae, và trò chơi ưa thích của hai đứa chính là những tấm hình được vẽ rực rỡ từ trò chơi Go Fish. Mặc dù cả hai còn quá nhỏ để nắm bắt những luật chơi và chơi theo đúng cách, nhưng cả hai cô bé đều thích nhìn những bức hình và tìm những tấm hình trùng với nhau.
Tối hôm ấy, sau khi Natalie về, Danae đến bên tôi và nói: “Mẹ ơi, con muốn cho Natalie những tấm hình này. Bạn ấy rất thích nó”. Cô bé giơ lên 3 hoặc 4 tấm hình từ bộ trò chơi Go Fish.
Tôi cố giải thích rằng tôi không muốn bé đem cho những tấm hình ấy bởi vì như thế bộ đồ chơi của chúng tôi sẽ không trọn bộ, nhưng Danae vẫn khăng khăng muốn cho. “Nhưng con thật sự muốn cho bạn ấy”.
Tôi giải thích thêm lần nữa: “Này Danae, những tấm hình này nằm trong bộ đồ chơi Go Fish. Nếu con đem cho Natalie những tấm này, chúng ta sẽ không còn nữa và bộ đồ chơi sẽ thiếu mất vài tấm”.
“Không sao mẹ, con vẫn còn những tấm khác”.
Tôi nghĩ có lẽ cô bé không hiểu rằng một khi bé cho cái gì, thì thứ đó không bao giờ lấy lại được, vì thế tôi cố ngăn cản bé: “Nếu con cho Natalie những cái này, ngày mai con không thể nào đi đòi chúng lại được. Một khi con cho bạn ấy những thứ này, thì đó là của bạn ấy”.
Một nét nhìn lo âu thoáng qua trên khuôn mặt của Danae. Một lát sau, tôi cảm thấy vui vì hình như cô bé đã hiểu ra. Sau đó, cô bé cười và nói: “Cũng được, dù sao con cũng muốn bạn ấy có những cái này”.
Tôi có thể nói được gì đây? Tôi ngồi xuống thinh lặng trong chốc lát và cầu nguyện. Sau đó, tôi chợt nghĩ ra: Tôi cố dạy bé biết chia sẻ trong suốt thời gian dài, và lúc này bé đã học được bài học quan trọng ấy thì tôi lại cố ngăn cản bé. Tôi đang làm gì vậy? Tôi đang phạm phải một sai lầm rất ngớ ngẩn! Liệu việc bộ đồ chơi Go Fish không đủ bộ có quan trọng gì không? Nếu cần, có thể thay bộ mới. Điều quan trọng chính là con gái của tôi biết được niềm vui của sự cho đi, điều quan trọng chính là cô bé biết nghĩ đến người khác thay vì bản thân mình, cô bé cố gắng làm cho bạn của mình được vui vẻ. Đó chẳng phải là những gì thật sự ý nghĩa trong cuộc sống hay sao?
Ngày hôm đó, con gái của tôi đã dạy cho tôi một bài học, và đó là bài học mà tôi vẫn phải trải qua. Lúc này, tôi có ba đứa con, và một trong bọn chúng cũng thường hay cầm những món đồ chơi hay con thú đồ chơi đến và bảo rằng muốn tặng cho bạn. Thông thường, suy nghĩ trước tiên của tôi là làm thế nào để can ngăn chúng, nhưng sau khi dừng lại suy nghĩ, tôi luôn nhận ra cùng một điều: vật chất không phải là những thứ mãi mãi, con cái mới là những gì mãi mãi. Những giá trị mà hôm nay tôi ghi sâu vào trong những đứa con của mình chính là một phần trong con người của chúng trong tương lai.
Thiên Ân dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét