Trang

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 22

Caphácnaum, ngày ….
Cha kính mến,


Caphácnaum đã dành cho con rất nhiều tình cảm. Cứ chữa một người khỏi bất cứ bệnh gì thì có ngay hàng trăm người bạn, hàng ngàn người hâm mộ. Caphácnaum đã trở thành một trung tâm truyền đạo. Muốn giảng lúc nào cũng có người nghe. Con giảng ở hội đường, ở nhà anh Simon, con giảng trên nương và trên bờ hồ…

Sáng nay bà con tập trung đầy nhà anh Simon rồi cho người đi tìm con ở bờ hồ. Họ nhất quyết giữ con ở lại.

Xin Thầy cứ ở đây đừng đi đâu hết. Ai muốn nghe giảng thì đến đây. Ai có bệnh thì cũng đến đây. Thầy đi mãi riết rồi không còn sức mà làm việc.

Ở đây có bà mẹ vợ ông Simon lo cơm nước cho Thầy. Đi đây đi đó, hàng trăm đầu bếp, chẳng ai biết nấu sao cho vừa miệng Thầy. Ăn như vậy thì còn khổ hơn là không ăn.

Thầy đi hoài kiệt sức rồi thì làm sao mà giảng được.


Người ta viện đủ lý do để giữ con ở lại. Lý do nào cũng có vẻ là lo cho con. Nhưng thật ra là họ ích kỷ. Họ muốn cầu lợi. Nếu con ở đây với họ, Caphácnaum sẽ trở thành trung tâm trị bệnh, trung tâm truyền đạo…. Nhờ đó kinh tế phát triển mau chóng. Nội bán bánh mì và bán nước giải khát cho khách hành hương cũng đủ làm giàu rồi. Sẽ có kinh doanh nhà trọ, kinh doanh vận tải giao thông đuờng bộ, đường thủy…

Nhưng cuối cùng thì hạt giống Tin Mừng sẽ không được gieo vãi mà sẽ bị “gí bồ”. Người truyền đạo sẽ không còn là người gieo giống nữa mà chỉ còn là người kinh doanh Tin Mừng. Bởi thế con từ chối thẳng thắn :

Tôi phải đi đến mỗi thành, mỗi làng để rao giảng. Đó là sứ mạng của tôi. Tôi đi chứ tôi không ngồi.

Không lợi dụng được con, nhiều tay kinh tài tỏ vẻ thất vọng. Họ lắc đầu. Chính Simon cũng tỏ vẻ thất vọng. Anh muốn vừa gần vợ con, vừa được coi như nhân vật quan trọng trong trung tâm truyền giáo.

Con xếp dọn khăn áo và lên đường thật lẹ, bỏ lại sau lưng một rừng người ngơ ngác nhìn theo. Con đi và con sẽ đi mãi mãi cho tới mút cùng của thời gian và không gian.

Ra đi là bỏ lại, là quên mình để sống cho người khác. Phải can đảm để ra đi. Con e rằng rồi đây “ngồi” sẽ thắng “đi”. “Ngồi” sẽ trở thành nếp sống bình thường, hữu tình và hữu lý. Ngày ấy sẽ đến và con rùng mình nghĩ đến nó.


        Giêsu

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét