Trang

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 23

Caphácnaum, ngày….
Cha kính mến


Sáng nay khi mặt trời còn đỏ oẳng, mặt hồ còn nhuộm màu… bình minh, con đã kết thúc bài giảng. Bà con lẻ tẻ ra về, lặng lẽ và suy tư. Vài người còn lưu luyến.

Này Simon, về nhà lấy lưới, chúng ta ra khơi ! Con ra lệnh.

Thưa Thầy, chúng tôi đã hì hục suốt đêm mà không được lấy một con cá nhỏ. Nhưng nể lời Thầy, chúng tôi sẽ đi để rồi về trắng tay một lần nữa.

Simon là mẫu người “ruột để ngoài da” : buồn vui không che đậy, gặp đâu nói đấy. Thương thì thương da diết, mà ghét thì không thèm đội trời chung… Vì nể con, anh ôm lưới bỏ xuống thuyền và ra khơi, nhưng miệng thì không ngớt lẩm bẩm và nhịp chèo thì cà giật như nhịp thở của người lên cơn suyễn. Lòng dạ của anh bây giờ chỉ còn là : ăn ba hột, uống ba sợi và ngủ vùi cho đến xế chiều.


Thế mà… ! Nhưng chính cái “thế mà” làm anh nẫu ruột ấy lại là chiến thuật đưa anh vào mê hồn trận.

Bên đây là chiếc ghe của Simon và Anrê. Xa tắp tít đàng kia là chiếc ghe của Giacôbê và Gioan. Hai cánh buồm no gió in hằn vào không gian thành hai bắp thịt khổng lồ đang gồng lên để kéo một tay lưới dài lê thê.

Con dang tay đón gió. Gió từ đâu mà đến ? Gió mơn man làn da. Rồi gió đi về đâu ? Con muốn chết lịm trong không gian vô tận. Bỗng con cảm thấy Cha là vô tận và tình yêu của Cha đang lấp đầy không gian vô tận. Còn con thì đang ngụp lặn trong tình yêu vô tận ấy. Cha ơi ! Ngàn trùng ơi ! Vô tận ơi !

Thần Khí của Cha bao trùm lên con, lan tỏa trong con, thấm vào không gian, phả xuống mặt nước, chìm xuống đáy hồ.

Thần Khí của Cha cho con thấy rõ đàn cá đang nhởn nhơ trong dòng nước xanh. Chúng lượn lờ sát bên thành lưới, lùi dần về hướng gió theo nhịp tiến chậm chạp của hai chiếc ghe. Cứ như thế thì chắc chắn Simon sẽ trở về với hai bàn tay trắng… Con vận dụng ý chí, truyền cho đàn cá lao vào thành lưới. Chúng đã tuân lệnh con.

Hai chiếc ghe khép vòng tròn lại. Bốn tay chài thấy cá đụng trong lưới, họ quýnh quáng la ơi ới kêu các bạn chài đến gỡ tiếp. Hai ghe cá đầy ắp từ từ tiến vào bờ. Cả xóm chài rộn lên niềm vui. Những tay ghe đàn anh ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu tỏ vẻ kinh ngạc.

Simon đến quỳ dưới chân con.

Xin Thầy xa tôi, vì tôi không xứng đáng với Thầy. Thầy tha thứ cho tôi, vì tôi đã xúc phạm đến Thầy.

Simon, đừng sợ ! Từ nay anh không còn đánh cá ở biển hồ này nữa ! Anh sẽ đi chinh phục tâm hồn người ta.

Thế là từ nay chấm dứt cảnh đu đưa giữa Tin Mừng và cuộc sống. Simon đã theo con từ lâu, nhưng chỉ theo 50 phần trăm. Anh đi truyền giáo với con được dăm bữa nửa tháng, thì vợ anh lại cho người móc anh về lo việc nhà. Giacôbê và Gioan cũng thế. Họ là hai lao động chính của một cơ sở làm ăn khá lớn. Họ không thể dễ dàng dứt áo ra đi để phục vụ cho Tin Mừng một trăm phần trăm được.

Mẻ cá bội thu hôm nay là một cú sốc tâm lý tả xung hữu đột để các đệ tử của con và gia đình của họ tự nguyện dâng hiến trọn vẹn con người cho sự nghiệp truyền giáo. Nhu cầu truyền giáo hôm nay và mãi mãi vẫn là thế : phải có một số người hy sinh trăm phần trăm.

          Giêsu

Con yêu của Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét