Trang

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

[TĐYT] Ngay Cả Khi Tăm Tối

Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, dám đương đầu với nghịch cảnh với sức mạnh phi thường. Người vợ trẻ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, và đột ngột qua đời, bỏ lại anh cùng với cô con gái đôi với mắt to và mái tóc vàng, chưa đầy 5 tuổi.
Buổi lễ tại nhà thờ trong làng diễn ra thật đơn giản, và trĩu nặng với nỗi đau. Sau nghi thức an táng tại một nghĩa trang nhỏ, những người hàng xóm đến bên anh. “Hãy để chúng tôi mang con gái bé bỏng của anh về ở cùng chúng tôi vài ngày”, ai đó nói. “Anh không nên trở về nhà trong lúc này”.
Đau xót, nhưng anh đáp lại: “Cám ơn sự tử tế của mọi người. Nhưng chúng tôi cần phải trở về nhà - nơi cô ấy đã từng ở. Đứa con bé bỏng và tôi phải đối mặt với việc này”.
Và người đàn ông cùng đứa con gái bé bỏng trở về nhà, nơi mà giờ đây có vẻ rất trống trải và hiu quạnh, không chút sinh khí. Người đàn ông mang chiếc giường bé nhỏ của cô con gái sang phòng mình, như thế họ có thể cùng nhau đối mặt với buổi tối đầu tiên. Đêm hôm ấy, từng phút một trôi qua, bé gái trải qua khoảng thời gian khiếp sợ và cố gắng ngủ… Bố của cô bé cũng thế. Còn gì khác có thể đâm vào trái tim của người đàn ông sâu hơn khi một đứa trẻ khóc nức nở vì người mẹ không bao giờ trở về?

Đứa trẻ vẫn tiếp tục khóc. Người đàn ông bước xuống giường của cô bé và cố dỗ dành.
Sau một lúc, đứa bé nín khóc - nhưng chỉ vì không muốn bố buồn. Nghĩ là con gái đã ngủ, người bố nhìn lên trần nhà và nói ngập ngừng: “Con tin tưởng Ngài, lạy Cha, nhưng… thật tăm tối!”
Nghe thấy lời cầu nguyện của bố, bé gái lại bắt đầu khóc tiếp.
“Con yêu, bố tưởng là con đã ngủ”, người bố nói.
“Bố ơi, con đã cố ngủ. Con xin lỗi bố. Con đã cố rồi. Nhưng… con không thể ngủ được. Bố ơi, có bao giờ bố thấy tối tăm như thế chưa ạ? Tại sao lại như thế vậy bố? Con không thể nhìn thấy bố, tối quá, bố ạ”. Và rồi trong nước mắt, bé gái thì thầm: “Nhưng bố yêu con, dù cho tối tăm thế nào đi nữa, phải không bố?”
Thay cho câu trả lời, người đàn ông giang cánh tay mạnh mẽ, ẵm cô con gái bé bỏng của mình ra khỏi giường, đặt cô bé nằm lên ngực mình và ôm bé cho đến khi bé ngủ.
Khi cô bé đã ngủ, anh ta bắt đầu cầu nguyện. Anh dùng những lời nói mà đứa con gái đã nói với anh để nói với Chúa.
“Lạy Cha, thật quá tối tăm. Con không thể nào thấy Cha. Nhưng Cha yêu con, ngay cả khi tối tăm và con không thể nhìn thấy Cha, phải không Cha?”
Trong những giờ khắc u tối nhất, Thiên Chúa đã ban cho anh một sức mạnh mới để anh có thể tiếp tục. Anh biết rằng Chúa vẫn luôn yêu thương anh, cho dù tối tăm thế nào đi nữa.
Hãy xem câu chuyện này như một sự động viên cho tâm hồn của bạn và hãy biết rằng Chúa gần bạn nhất khi bạn đau khổ và tuyệt vọng. Đừng bao giờ để cho ma quỷ làm bạn tin rằng Chúa đã quên bạn hoặc sẽ không giúp đỡ bạn trong hoàn cảnh tưởng chừng như vô vọng. Thiên Chúa của chúng ta là Người Cha yêu thương, Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ (x. Tv 147,2-6; Lc 4,18; 18,27).
Tôi mong bạn hãy tìm sự ủi an nơi Chúa và biết rằng Ngài không bao giờ bỏ rơi bạn hay rời bỏ bạn. Nếu dường như có khoảng cách giữa bạn và Ngài… chỉ là do bạn đi quá xa. Hãy khiêm tốn và trở về với Ngài. Kinh Thánh nói Chúa đã khắc tên bạn trong lòng bàn tay của Ngài. Bạn không biết được hết điều ấy… cho đến khi bạn chọn và đến gần Ngài. Vì thế hãy kêu cầu Chúa khi cuộc sống tưởng chừng quá nặng nề, và hãy xin Chúa giúp đỡ ủi an khi bạn đang giữa cơn giông bão của cuộc sống. Ngài luôn thành tín lắng nghe và đáp trả những lời cầu nguyện chân thành của bạn (x. Dt 14,5-6; Tv 17,8; Is 49,16).
Thiên Ân dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét