Trang

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

[Ebook] Nhật Ký Đức Giêsu - Phần 3

Nadarét, ngày…
Cha kính mến,
 

Hôm qua con lại qua chơi bên nhà nội. Nội lại cưng con và cho con ăn mứt chà là. Con quét nhà cho nội. Con ôm củi cho nội đốt lò. Củi rơi rớt lung tung. Nội mắng yêu :
- Thằng đẻ rơi. Thảo nào, củi rơi hết quá nửa.
- Con đẻ rơi hả nội ?
- Ừ !
- Rơi ở đâu nội ?
- Ở trong chuồng bò. 
- Tại sao vậy nội ?
- Về  hỏi bố mày ấy.
Tối hôm qua, con khều vai bố con.
- Bố ơi, bố !
- Gì vậy con ?
- Nội bảo là con đẻ rơi, đẻ rơi trong chuồng bò. Thật hả bố ?
- Thật mà không thật.
- Thế là thế nào ?
- Chuyện này dài mà hay lắm. Bố không có tài kể chuyện. Bố chỉ giỏi đóng bàn, đóng ghế thôi. Con hỏi mẹ. Mẹ kể chuyện mới có duyên.
Con rón rén sang giường mẹ. Mẹ con đang chắp tay. Im lặng. Con kéo áo mẹ.
- Mẹ đang cầu nguyện. Tại sao con làm mẹ lo ra ?
- Con thấy mẹ nói chuyện cũng sốt sắng như cầu nguyện vậy. Mẹ đã nói chuyện với Chúa. Bây giờ mẹ nói chuyện với con về Chúa, đàng nào cũng là cầu nguyện cả.
- Tại sao con còn bé, mà con nói câu nào cũng bắt mẹ phải suy nghĩ ? Không biết rồi mai mốt con tôi ra thế nào ? Chúa muốn thế nào, thì nên thế ấy… Con muốn sẽ hỏi mẹ cái gì ?
- Nội bảo con là thằng đẻ rơi…
- Nội nói vậy mà không phải vậy đâu. Con lại đây, mẹ kể cho con nghe.
Con ngồi vào lòng mẹ. Mẹ tựa cằm lên đầu con. Giọng mẹ ôn tồn, rỉ rả. Thương quá là thương !
- Hồi ấy… còn chừng một tháng nữa thì tới ngày mẹ sinh con. Hoàng đế Augúttô ra lệnh kiểm tra dân số. Bố con không phải là người làng này, gốc gác của bố con ở tận Bêlem xa tắp tít. Thế là bố và mẹ phải gói ghém tiền bạc đi vào trong Nam để làm giấy tờ. Tính vào trong ấy vài ngày rồi về ngay. Ai ngờ… Người cưỡi lạc đà thì đến sau, vào trước. Người dắt lừa thì đến trước, vào sau. Lạc đà ở đâu mà nhiều đến thế ! Mẹ ôm bụng, nhìn lạc đà mà nẫu cả ruột. Hết chờ đợi, rồi đến đợi chờ. Ngày tháng cứ vùn vụt trôi qua. Ngày sinh con cũng vùn vụt đi tới.

   Mẹ tính liều sinh con trong lều. Nhưng gió tuyết phũ phàng muốn giật tung cả lều cuốn đi. Bố con hốt hoảng đi tìm một chỗ trọ trong thành, nhưng vô vọng. Bố dỡ lều đưa mẹ vào trong hang đá quạnh hiu giữa cánh đồng. Hang đá dơ nhưng kín gió. Bò lừa hôi hám, nhưng ấm áp. Buồn ngủ gặp được chiếu manh, thế là mừng rồi… Giavê muốn thế, mẹ chẳng hiểu được. Nhưng Người muốn sao thì nên vậy.
    Mẹ cứ tưởng ngày sinh con thì có bà ngoại giúp đỡ. Lúc bấy giờ mẹ còn bé tí, có biết gì đâu. Ai ngờ… ngày con ra chào đời, cả mẹ lẫn con cô đơn không thể tưởng tượng được. Con khóc nhiều chừng nào, mẹ khóc nhiều chừng nấy. Con khóc để chào đời. Mẹ khóc vì ngậm ngùi. Đức Chúa thì ngàn trùng, còn mẹ thì như có như không. Người nâng lên, rồi Người hạ xuống. Thân mẹ bé bỏng như thế này, làm sao mẹ chịu đựng cho nổi !

Cha kính mến,
Mẹ con khóc quá chừng. Nước mắt mẹ làm ướt đẫm đầu con. Con xoay ng­ười ôm lấy cổ mẹ.
- Mẹ ơi mẹ ! Thế mẹ có hận Giavê không ?
- Con nói gì vậy ? Làm sao mẹ dám hận Giavê ? Nhưng quả thật bàn tay của Người đè quá nặng trên cuộc đời của mẹ. Người là Đức Chúa, Người muốn sao thì nên vậy. Mẹ chỉ biết "xin vâng"…
Con nằm ngủ bên mẹ. Mẹ bắt đầu thở đều đều, nhưng hai dòng lệ vẫn còn chảy.

        Giêsu
Con yêu của Cha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét