Trang

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

[TĐYT] Cám Dỗ & Quả Nhót Xanh

Tôi đang ngồi tư lự, Em từ đâu chạy về với hai túi quần căng phồng…
-    Ê! Ăn nhót không! - Em mời tôi bằng lối nói trống không.
-    Trời đất! Nhót xanh thế này, ăn sao nổi?
Không thèm mời lần thứ hai, Em cầm ngay mấy quả nhót sang bên mấy đứa bạn đang ngồi bên cạnh. Cả một đám trẻ xúm vào với mấy quả nhót xanh và dúm muối không biết chúng kiếm ở đâu.
Một lúc sau, tôi lân la bắt chuyện:
-    Nhót ngon không em?
Em nhìn tội bằng ánh mắt hơi tò mò
-    Ban nãy mời không ăn, giờ thì hết rồi…
Em giơ lên cho tôi coi mấy quả nhót non, bé xíu như để chứng minh cho tôi biết Em không nói dối. Tôi gợi chuyện:
-    Em kiếm nhót ở đâu vậy?
Em trả lời hồn nhiên:
-    Ăn trộm!
-    Trời, Em trộm ở đâu vậy? Lỡ người ta bắt được thì sao?
-    Ở nhà bà Lan chứ đâu. Nhà bà ấy trồng nhiều lắm, chúng nó cũng vào trộm mà, có sao đâu…
Tôi chưa kịp nói thêm gì thì Em chạy nhanh theo lũ bạn. Hình như có thằng nào trong bọn vừa tìm ra được trò gì hay lắm khiến cả bọn cứ cười rũ rượi, hô hào kéo nhau đi. Tôi nhìn theo. Hẫng!
Em và tôi cùng làng, cùng chung giáo đường, chung một vị mục tử, nhưng thật hiếm khi thấy em đến nhà thờ. Cha Em mất sớm, mẹ lặn lội lên thành phố kiếm tiền. Em ở nhà với ông bà ngoại, ông thì lãng tai, bà thì bận chăm con gà, con lợn, thế nên Em tự do. Mỗi tháng mẹ Em gửi về cho Em mấy trăm ngàn tiêu vặt. Mẹ Em thương Em thiếu sự quan tâm của cha mẹ, Em đáp lại tình thương đó bằng những buổi cày game thâu đêm, những buổi đi “phượt” với bạn bè suốt mấy ngày không về. Em là con trai, Em thấy mình đã lớn, ở tuổi mười ba, mười bốn, Em thấy mình không còn nhỏ để suốt ngày đi Lễ với ông, đọc kinh với bà. Em thích tụ tập với bạn bè, phá phách chút mới thấy đời có ý nghĩa…
Tôi ngồi được một lúc, bóng Em đã đi khuất, tiếng Em cũng chỉ còn trong tiềm thức của tôi. Định bước đi, nhưng tôi chợt nhận ra mấy quả nhót xanh, non Em vứt lại. Tôi nhặt lên, vân vê trong lòng bàn tay, nghĩ chuyện Em, nghĩ sự đời…
Trong Mùa Chay Thánh, Giáo Hội nhắn nhủ con cái mình hãy tránh xa dịp tội, lánh những cơn cám dỗ. Tôi thấy cơn cám dỗ như quả nhót xanh Em để lại cho tôi: nhìn thì thèm nhưng ăn thì chát. Cám dỗ trong cuộc đời cũng thế Em ạ. Mọi cám dỗ đều tạo ra nơi người bị cám dỗ một cảm giác thèm muốn, thích khám phá, thích được “thử” như tôi nhìn thấy quả nhót xanh mà tự nhiên nuốt nước bọt.
Em ơi, nhìn quả nhót xanh dẫu có thèm bao nhiêu cũng không nên ăn, chát lắm em ạ. Cám dỗ có hấp dẫn, mời mọc bao nhiêu cũng đừng nên lao vào thử, đau đớn lắm em ơi. Tôi biết những buổi nhậu nhẹt với bạn bè, những chiếc điện thoại đa chức năng, những buổi chát chít không kể thời gian, những ván bạc thâu đêm, những con lô, con đề… vẫn đang là những “quả nhót xanh” mời gọi em. Những “quả nhót xanh” này không phải ở vườn nhà bà Lan, nơi em vào hái trộm mà nơm nớp lo bị chó đuổi. Cám dỗ ở đời này được cổ vũ, đôi khi còn trở thành tiêu chuẩn để đo khả năng “máu mặt” của nhau…
Em ơi, cám dỗ như quả nhót xanh. Đừng ăn, cũng đừng nhìn thì hơn!

Sưu Tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét